Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Tuy việc mắng Bùi Thời là rác rưởi sau lưng bị chính chủ bắt tại trận, nhưng cảm giác rõ ràng nhất trong lòng Bạch Đào lúc này không phải là sợ hãi hay hoảng hốt, mà là tim đập nhanh điên cuồng.
Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Bùi Thời, người đã đi rồi mà lại quay lại, nhìn khuôn mặt nghiêng góc cạnh có phần lạnh lùng ẩn phía sau cửa sổ xe của anh, đột nhiên cảm thấy rung động mãnh liệt.
“Anh vòng một vòng để quay lại sao?”
Con đường phía trước nhà hàng là đường một chiều, cũng cấm quay đầu, trừ khi đi một vòng lớn, nếu không sẽ không thể đã rời đi mà lại quay lại được.
Bùi Thời không trả lời câu hỏi của Bạch Đào, anh chỉ liếc nhìn cô một cái: “Lên xe.”
Bạch Đào lập tức nghe lời lên xe, từ bên ngoài lạnh lẽo vào trong xe có máy sưởi, cả người cô cuối cùng cũng ấm lên, cô nhìn Bùi Thời một cái, quyết định mặt dày bắt đầu tâng bốc khen ngợi: “Ông xã, anh thật tốt, em biết ông xã sẽ không bỏ rơi em một mình mà, xin lỗi ông xã nha, vừa rồi nhiều người nhìn như vậy nên em muốn tránh sự nghi ngờ, mặc dù trong lòng em cũng rất đau khổ vì không thể đi cùng ông xã nhưng nghĩ lại, chẳng phải lát sau chúng ta vẫn trăm sông đổ về một biển sao? Chỉ là… Ông xã đừng tức giận nữa, em biết vừa rồi em từ chối, trong lòng anh hẳn là không vui, nhưng…”
“Không tức giận.” Giọng của Bùi Thời rất bình tĩnh cắt ngang lời Bạch Đào, ngừng một lát, anh nói tiếp: “Anh sẽ không lãng phí cảm xúc của mình vì những việc nhỏ không đáng để ý như vậy.”
“Ồ.” Bạch Đào vừa nghe anh nói vậy cũng cảm thấy yên tâm: “Anh không tức giận thì tốt.”
Nói cũng đúng, Bùi Thời làm sao có thể tức giận được! Trong những bài báo đó viết anh chưa bao giờ nổi giận với cô mà chỉ tức giận với chính mình thôi! Vì anh cảm thấy bản thân mình làm chưa đủ tốt! Trước đó là cô đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng Bùi Thời rồi.
Chỉ là khi Bạch Đào còn đang thầm tự trách và xem xét lại mình sâu sắc thì sau một hồi trầm mặc, cô lại nghe thấy Bùi Thời lên tiếng: “Sau này đừng tùy tiện gắp thức ăn cho người khác.”
Vẻ mặt của người đàn ông rất tự nhiên và điềm tĩnh, lời nói ngắn gọn súc tích, nhưng khi phân biệt kỹ, Bạch Đào dường như cảm nhận được sự không tự nhiên mà anh ta tận lực che giấu trong giọng nói của mình.
Thấy Bạch Đào không trả lời, Bùi Thời cố ý ho vài tiếng: “Em có nghe thấy không?”
“Hả?”
Sắc mặt Bùi Thời hơi trầm xuống, lộ ra vẻ có chút không vui: “Sau này đừng tùy tiện gắp thức ăn cho người khác.”
Bạch Đào sững sờ một lúc, sau đó mới bừng tỉnh mà phản ứng lại: “Vậy nên anh vẫn là tức giận rồi phải không? Vì em gắp thức ăn cho người đàn ông khác?”
“Anh không tức giận.” Bùi Thời gần như không thể chờ đợi được mà mở miệng ngay sau khi lời nói của Bạch Đào vừa rơi xuống, giọng anh cũng hơi cất cao lên hiếm thấy, như tâm trạng bị dao động vậy, người đàn ông nhấn mạnh lại một cách mất tự nhiên: “Anh chưa đến mức phải tức giận vì em gắp thức ăn cho người đàn ông khác, anh nói rồi, anh không có thời gian để quan tâm đến những thứ như vậy, anh chỉ là đứng trên góc độ khách quan, việc em gắp thức ăn cho một người đàn ông là quản lý cấp cao đã kết hôn là không thích hợp.”
“Mặc dù có thể em không thẹn với lòng, nhưng thứ nhất, người khác có thể sẽ nhìn bằng ánh mắt khác, cảm thấy em có ý đồ. Thứ hai, nếu như vợ của Hạ tổng biết được, bà ấy chắc chắn sẽ không vui khi thấy cảnh tượng như vậy. Thứ ba, việc gắp thức ăn cho người khác là không hợp vệ sinh. Thứ tư, quá phô trương rồi, không phù hợp với văn hóa doanh nghiệp của Công Nghệ Thời Lai chúng ta, anh rất phản đối tập tục nịnh nọt lãnh đạo này…”
“Bùi Thời, món bò sốt vang đó vốn là muốn gắp cho anh.”
“Thứ năm…” Bùi Thời vốn đang phân tích logic liền mạch lưu loát về nhược điểm của việc gắp thức ăn, cho đến vài giây sau, anh mới sững sờ như vừa phản ứng lại: “Cái gì?”
Bạch Đào lặp lại, nhấn mạnh từng chữ một: “Món bò sốt vang đó vốn là muốn gắp cho anh đó! Nhưng tại Tôn Tĩnh cứ nhìn chằm chằm nên em đành phải nửa đường làm dáng gắp cho Hạ tổng!”
Bùi Thời im lặng một lát rồi mới nói: “Em gắp thức ăn cho anh làm gì?”
“Không phải anh thích món thịt bò sốt vang nhất sao? Phản ứng đầu tiên của em khi nhìn thấy món đó là muốn gắp cho anh.” Bạch Đào sờ sờ lên khuôn mặt có chút đỏ bừng vì hơi say của mình: “Uống ít rượu nên có chút chậm chạp, cứ nghĩ đang ở nhà, đợi đến khi đứng lên gắp đồ cho anh rồi mới nhớ ra.”
Cô nhớ lại một, hai, ba, bốn, năm khuyết điểm phân tích của Bùi Thời vừa rồi, ồm ồm nói: “Thực ra em sử dụng đũa sạch, nhưng nếu anh cảm thấy gắp thức ăn không hợp vệ sinh hoặc quá phô trương thì sau này em sẽ không làm nữa.”
“Ồ.”
Sau đó Bùi Thời không mở miệng nữa, trong lòng Bạch Đào thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra chủ đề này cứ như vậy kết thúc rồi.
Cùng lúc đó, Bạch Đào đột nhiên nghĩ tới một tình tiết tại nơi làm việc trong tập truyện tranh tiếp theo của mình, gần đây Bùi Thời đi họp quá nhiều, hiếm có thời gian tóm được anh, thôi thì dứt khoát tranh thủ thời điểm này ném tất cả những vấn đề đó hỏi Bùi Thời một lượt, xem liệu nếu xảy ra những tình huống ấy ở nơi làm việc thì bình thường anh sẽ làm thế nào đi?
Với những vấn đề của Bạch Đào, câu trả lời của Bùi Thời vẫn tích chữ như vàng, không thừa một chữ, nhưng lần nào cũng có thể giải quyết được nghi vấn của cô một cách thoả đáng, anh dùng rất ít những từ vựng chuyên môn, ngay cả khi Bạch Đào là người không chút kinh nghiệm làm việc, không có kiến thức chuyên môn về dữ liệu cũng có thể nghe hiểu.
Bạch Đào hỏi một tràng hơn mười câu, không lâu sau đều đã hiểu, cô phấn khích lấy quen sổ viết cảm hứng ra viết mạch suy nghĩ về tình tiết xảy ra tại nơi làm việc, vừa nghĩ đến mấy tập tiếp theo đều có nội dung và sự việc chính rồi, cô không khỏi cao hứng nhìn chằm chằm vào Bùi Thời với đôi mắt sáng rực, nói: “Ông xã, anh đúng là một thầy giáo tốt! Nội dung giảng sâu sắc, lời lẽ lại dễ hiểu! Ngay cả một người ngoài ngành như em nghe đều cảm thấy thu hoạch được rất nhiều ích lợi!”
Việc vuốt mông ngựa này chỉ cần có bắt đầu thì sau này liền dễ phát huy, Bạch Đào chìm vào trạng thái, không chút gánh nặng tâm lý mà tâng bốc: “Ông xã, không trách được anh lại có thể làm ông chủ công ty khởi nghiệp! Hôm nay em tham gia buổi đào tạo thuyết trình về phòng triển lãm mới cảm thấy anh thật lợi hại! Ông xã thật tuyệt vời!”
“Không dựa vào gia đình mà chỉ dựa vào bản thân, người đàn ông như vậy mới có mị lực! Em tin ông xã cho dù không phải người nhà họ Bùi thì cũng có thể tự dựa vào chính mình để trở thành một người thành đạt như hiện tại! Bởi vì anh có năng lực này! Em yêu chính là anh như thế! Không phải yêu gia thế của anh mà là yêu sự ưu tú của anh!”
Bùi Thời lúc đầu còn mím môi không nói gì, nhưng có lẽ vì Bạch Đào chém quá mức, cuối cùng người đàn ông này vẫn có chút không thể chịu được mà mở miệng nói: “Không có gì cả, đừng nói nữa.”
Bùi Thời vẫn điềm tĩnh lái xe, nhưng giọng nói đã có chút mất tự nhiên, anh khẽ ho: “Anh chỉ là từ nhỏ đã quen với như thế rồi.”
Vẻ mặt của Bùi Thời rất bình tĩnh, ngữ khí cũng rất bình thường, nhưng mà vào một khắc này, cuối cùng Bạch Đào cũng hiểu được thế nào là sự giả vờ vô hình…
“Vậy nên nếu em thực sự muốn khen thì chỉ cần khen một chút thôi là được rồi, không cần phải khen như thế này, giữ chừng mực.”
Được rồi…
Bản chất của con người quả nhiên là giống nhau, ngay cả Bùi Thời cũng không ngoại lệ, đòn tâng bốc nịnh hót quả nhiên có thể áp dụng mọi nơi, mặc dù khuôn mặt của người đàn ông này trầm tĩnh, nhưng mà vành tai đỏ và khoé môi hơi cong cong đã tiết lộ cảm xúc thật của anh rồi. Vuốt mông ngựa đúng là luôn hữu dụng, đàn ông, quả nhiên đều thích những lời khen ngợi và sự ngưỡng mộ này!
Nếu đã vậy… Bạch Đào quyết định sẽ rèn sắt lúc còn nóng, không tiếc công sức tiếp tục tâng bốc: “Ông xã, anh đừng khiêm tốn! Khiêm tốn quá sẽ thành kiêu ngạo! Theo em thấy, khen anh thế nào cũng đều không đủ! Anh nhìn anh xem, không chỉ ưu tú như vậy, đến dạy người khác cũng lợi hại như thế! Cấp dưới của anh chắc chắn là rất hạnh phúc! Gặp phải vấn đề trong công việc có thể có một người sếp giải đáp rõ ràng như anh!”
Bùi Thời vẫn chăm chú lái xe như không hề động tâm: “Đã nói rồi, Công Nghệ Thời Lai không phổ biến việc nịnh nọt a dua.” Anh dừng lại, sau đó bổ sung thêm: “Ngoài ra, anh cũng không giảng giải vấn đề cho cấp dưới.”
“Hả?”
“Em là người đầu tiên.”
Bây giờ lại đến lượt Bạch Đào sửng sốt, rõ ràng người ném quả bom nịnh hót cho Bùi Thời là cô, nhưng bây giờ cô lại bị một câu nói đơn giản như vậy của anh làm cho bối rối hoảng loạn.
“Chưa từng giảng qua với người khác.”
Má nó!
Bạch Đào cảm thấy mình xong rồi, tim cô đập nhanh hơn nữa rồi.
Bùi Thời lại không hề biết gì, tựa như chê còn chưa đủ, anh hơi nhíu mày liếc nhìn Bạch Đào một cái: “Cho nên em cũng đừng có gắp thức ăn cho người khác.” Anh hơi ngừng lại, mất tự nhiên nói thêm: “Anh không hẹp hòi, cũng không để ý, anh không phải loại đàn ông cả ngày chỉ biết chăm chăm vào những thứ này, chỉ là cảm thấy để thể hiện sự công bằng, đứng theo lề lối chung là tuân thủ phép lịch sự thông thường, tham khảo qua tất cả các cuộc đàm phán kinh doanh anh từng phụ trách xử lý, làm việc gì cũng phải có quyền lợi và nghĩa vụ bình đẳng, phải có sự cân nhắc, trao đổi và hứa hẹn lẫn nhau.”
Đợi đến khi xe vào ga ra dưới đất của biệt thự, Bùi Thời tắt máy ô tô, lại liếc nhìn Bạch Đào một cái, giả vờ như tự nhiên nhắc lại một lần nữa: “Tóm lại, không được gắp thức ăn cho người khác.”
Thật ra đó chỉ là một cái nhìn rất nhẹ và ngắn ngủi, nhưng Bạch Đào lại không nhịn được cảm thấy ánh mắt này của Bùi Thời tràn đầy những sợi tơ giống như cái móc nhỏ, trong phút chốc cuốn
lấy cô một cách chính xác, thậm chí còn cảm hoá và lây nhiễm mạch suy nghĩ của chính cô, đợi tới khi phản ứng lại, Bạch Đào đã khá ngoan ngoãn mà gật đầu.
“Tối nay anh phải tăng ca, có lẽ sẽ làm cả đêm ở trong thư phòng, em đi ngủ trước đi.”
Bạch Đào lại vô thức gật đầu một lần nữa, rượu trong người cô vẫn còn chút tàn dư, cho đến khi lên tầng trở về phòng mình rồi, cô vẫn cảm thấy hơi choáng váng, đợi tới khi tắm rửa xong nằm trên giường, mặt cô vẫn còn hơi nóng, chỉ là tắt đèn đi, lăn lộn một hồi nhưng Bạch Đào vẫn không buồn ngủ chút nào, thế là cô dứt khoát bật đèn lên, xuống tầng muốn đi xem Bùi Thời.
Hãy tỏ ra ân cần và dịu dàng khi Bùi Thời phải tăng ca, nếu hâm cho anh một ly sữa hoặc gọt một ít trái cây, chắc chắn Bùi Thời sẽ hạnh phúc ngất ngây nhỉ? Suy cho cùng thì người đàn ông tội nghiệp này phải làm việc cả đêm, cô vẫn là làm chút gì đó để bổ sung năng lượng cho anh đi!
Bạch Đào vừa nghĩ vậy liền nảy ra ý định tạo sự bất ngờ cho Bùi Thời, chỉ là đợi đến khi cô rón rén xuống tầng cắt hoa quả thì thấy đèn trong thư phòng đã tắt, Bạch Đào cau mày mò vào, bật đèn pin điện thoại lên mới phát hiện trong thư phòng của Bùi Thời không một bóng người, lẽ nào anh đã hoàn thành công việc sớm? Về phòng trước rồi?
Bạch Đào lại bước đến cửa phòng của Bùi Thời ở tầng hai, quả nhiên, có thể nghe thấy tiếng vòi hoa sen từ trong phòng.
Lúc này vẫn chưa được coi là muộn, Bùi Thời lại hoàn thành công việc sớm, còn đi tắm rồi, vậy… Không phải người đàn ông này tắm xong sẽ đến cửa phòng cô để yêu cầu cái đó đó chứ? Suy cho cùng thì mặc dù là một cặp cặp vợ chồng ân ái, nhưng từ khi Bạch Đào xuyên qua, cô luôn nỗ lực tìm cách chạy trốn khỏi nghĩa vụ về phương diện này…
Chỉ là, hễ là một người đàn ông đã có gia đình bình thường, nếu không ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì đều sẽ… Không nhịn được.
Đem nay, có khả năng cô không thể thoát khỏi rồi!
Trong lòng Bạch Đào vừa cảm thấy căng thẳng lo lắng lại vừa xấu hổ sốt ruột, cô đi đi lại lại trước cửa phòng Bùi Thời nửa ngày trời, cuối cùng quyết định vẫn là… Cái gì nên đến thì sẽ phải đến, không bằng dứt khoát làm lớn, đêm nay vượt qua cửa ải này đi! Công bằng mà nói, cho dù là tin tức lúc trước hay bây giờ mà nói, Bạch Đào đều cảm thấy Bùi Thời này vẫn là có thể, ngoại hình cũng… Phù hợp với gu thẩm mỹ của cô. Ngủ một chút hình như cũng không thiệt thòi gì…
Bạch Đào suy đi nghĩ lại, cuối cùng đã đưa ra một quyết định trọng đại: Đêm nay sẽ không đếm xỉa gì nữa, ngủ với Bùi Thời!
Mà cũng đúng lúc này, tiếng nước chảy trong phòng ngừng lại, Bùi Thời đã tắm xong rồi!
Bạch Đào trong lòng quyết tâm, đưa tay ra nắm lấy tay nắm cửa.
Chỉ là bầu không khí xinh đẹp và thất thường trong lòng cô đã hoàn toàn biến mất ngay lúc Bạch Đào xoay tay nắm cửa.
Cửa phòng Bùi Thời vậy mà lại bị khóa!!!
Trong nhà chỉ có hai người là cô và anh! Thế mà anh đi tắm lại khoá cửa!
Gì đây? Phòng trộm, phòng cháy, phòng Bạch Đào à?! Còn sợ cô ban đêm sẽ mộng du vào cưỡng hiếp anh sao?!
Sự vướng víu bận tâm vừa rồi của Bạch Đào hoàn toàn biến mất, cô xoay tay cầm hai lần rồi phẫn nộ đập cửa: “Bùi Thời! Bùi Thời!”
Bùi Thời thong dong bước ra, trên người anh đã mặc áo choàng tắm nhưng tiếc là vẫn chưa kịp sấy tóc, anh mở cửa ra, có chút kinh ngạc nhìn Bạch Đào.
Bạch Đào giả vờ tự nhiên nói: “Anh không tăng ca à?”
“Tối nay hoàn thành công việc sớm.” Bùi Thời trả lời xong, đưa tay ra cầm lấy đĩa hoa quả của Bạch Đào: “Sao vậy?”
Cô nỗ lực giả bộ bình tĩnh chỉ chỉ vào đĩa hoa quả trong tay: “Ồ, em gọt hoa quả cho anh.”
Bùi Thời nở một nụ cười mỉm vô cùng đẹp trai: “Cảm ơn.” Sau đó anh nhận lấy đĩa hoa quả: “Em ngủ sớm đi. Ngủ ngon.” Tiếp đó, người đàn ông nhìn Bạch Đào một chút, rất mất tự nhiên mà đóng cửa lại, như thể sợ đóng muộn sẽ không thể khống chế được bản thân mà làm ra việc gì đó sai lầm nghiêm trọng vậy.
Không phải? Tiến triển này hình như không đúng lắm nha?
Bạch Đào về phòng hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy cách chung sống của mình với Bùi Thời như có chút vấn đề, nhưng rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu Bạch Đào lại nghĩ không ra, chỉ là phản ứng trong tiềm thức vừa rồi của Bùi Thời, Bạch Đào cứ cảm thấy có vấn đề.
Trằn trọc một hồi, cô liền gọi điện cho Dư Quả, câu nói kinh điển “một người bạn của tớ” miêu tả tình hình hiện tại.
Dư Quả dường như đã nhìn thấu “cái cớ” này của Bạch Đào, như không nghĩ nhiều, cô ấy nhanh chóng đưa ra câu trả lời sắc bén: “Vậy không phải quá đơn giản sao? Nếu người đàn ông không đề cập đến yêu cầu về phương diện đó trong một thời gian dài, điều này chứng tỏ tình cảm của bạn trai của bạn cậu đã nhạt rồi! Người đàn ông này không còn bốc đồng với tất cả mọi thứ của cô ấy nữa! Những loại chuyện đó người ta đã coi nó như nhiệm vụ đóng thuế rồi, kéo dài được thì kéo dài, có thể lấp liếm thì sẽ chối bỏ.”
Dư Quả ở đầu bên kia vừa nghe điện thoại cắn hạt dưa tách tách, vừa nói: “Hoặc là người này không được nữa rồi, cho nên lúc sức lực dồi dào, tuổi còn trẻ mà đã ủ rũ nản lòng. Tóm lại có hai trường hợp, đều không ổn lắm, kiến nghị bạn cậu nên xác nhận xem bạn trai mình rốt cuộc có vấn đề gì, có bệnh thì chữa trị, không có bệnh mà chỉ đơn thuần là vấn đề về tình cảm thì tốt nhất nên xem xem liệu trước đó có mâu thuẫn hay cãi vã nào dẫn đến cảm xúc bị giảm sút thậm chí tâm ý không tương thông hay không…”
Bạch Đào cúp điện thoại, mãi lâu sau vẫn không thể bình tĩnh nổi, nếu nói Bùi Thời không được, cô không tin, dù sao đêm hôm đó sau khi uống rượu absinthe, phản ứng của Bùi Thời rất rõ ràng, vậy…
Lẽ nào anh thực sự không có “tình” – thú với cô nữa rồi? Vừa nghĩ như vậy, Bạch Đào quả thật cũng cảm thấy Bùi Thời có gì đó không đúng, lúc đầu là cô phòng Bùi Thời, né tránh “nghĩa vụ”, nhưng ngẫm kỹ lại thì hình như đây đều là sự phòng bị đơn phương của Bạch Đào, kì thực từ khi cô xuyên qua đây, anh chưa từng đưa ra yêu cầu về phương diện này?
Rõ ràng theo ghi chép trong bản ghi nhớ của cô ghi trước khi cô xuyên qua, Bùi Thời là một kẻ dâm đãng một ngày không làm sẽ không chịu được mà?
Này con mẹ nó hổ còn có thể đột nhiên đổi tính sang ăn cỏ ư?
Bạch Đào chui vào trong chăn, càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn, càng nghĩ càng thấy khả nghi.
Thành thật mà nói, Bùi Thời đối xử với cô không tệ, đối mặt với tin tức ngoại tình cũng cố hết sức giúp cô, vẫn là dáng vẻ yêu cô không lối thoát, nhưng… dường như anh luôn có sự dè dặt? Vài chỗ dường như cũng luôn có một loại kỳ quái khác thường…
Có phải những lời đồn đại đó và dáng vẻ kiêu ngạo giả tạo trước đây của cô đã khiến anh có chút mệt mỏi rồi? Vậy nên tình yêu bên trong đã trở nên dè dặt?
Một người đàn ông như Bùi Thời, trông rất giống kiểu miệng nói không sao nhưng trong lòng lại có vướng mắc, miệng nói không để ý và tin tưởng cô, nhưng cơ thể lại rất thành thật, tràn đầy sự từ chối cô, đến mức chuyển sang ăn cỏ luôn rồi? Ví dụ như bị mắc bệnh sạch sẽ về mặt tinh thần, cảm thấy cô ngoại tình rồi nên cũng không động đến cô nữa?
Vừa nghĩ đến người bạn trai cũ tầm thường về mọi mặt của mình, Bạch Đào liền cảm thấy bản thân tuyệt đối không thể dễ dàng buông Bùi Thời được, làm gì có ai bày ra sơn hào hải vị trước mặt không ăn, lại đi ăn dầu thải chứ!
Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến “chưa từng giảng qua cho người khác” của Bùi Thời sẽ biến thành không chỉ không giảng cho người khác, còn muốn cho người khác ngủ, cả người Bạch Đào liền thấy không tốt.
Điều này! Tuyệt! Đối! Không! Được!
Bùi Thời là của tôi! Của tôi! Của tôi! Chỉ có thể là của tôi!!!
Trong phút chốc, một ngọn lửa hừng hực và tính chiếm hữu bùng lên trong lòng cô, đúng vậy, không sai, nếu Bùi Thời bẩn rồi, thì cũng nhất định chỉ có thể là bị Bạch Đào cô làm bẩn!!!
Tác giả có điều muốn nói:
[Màn kịch nhỏ]
Bùi Thời: Khắc chế, nhẫn nại, bình tĩnh, ngàn vạn lần không được trúng mỹ nhân kế mà phạm phải sai lầm nghiêm trọng nữa.
Bạch Đào: Bùi Thời rác rưởi! Có phải là bị liệt dương rồi không?