Chuyển ngữ: Hoa Linh LinhRõ ràng Công Nghệ Thời Lai đã rất thuận lợi trong cả quá trình niêm yết và phát triển kinh doanh gần đây, nhưng tâm trạng của Bùi Thời vẫn không khá hơn.
Chung Tiêu dựa vào việc ám chỉ và nói khoác, mặc dù không lừa gạt được các tổ chức đầu tư lớn, nhưng cũng đã kiếm được không ít tiền từ nhiều tổ chức hoặc cá nhân nhỏ.
Ngành công nghiệp dữ liệu lớn hiện tại đang là xu hướng đứng đầu ngọn gió, tự nhiên sẽ có nhiều nguồn đầu tư đổ vào, trong xã hội phát triển việc tuyên truyền quảng cáo trên mạng ngày nay, hầu hết các ông chủ của ngành sản xuất truyền thống đều cảm thấy bi quan về ngành của mình, cảm thấy hoài nghi, sợ hãi và tò mò nóng lòng muốn thử đối với sự phát triển trong tương lai của khoa học công nghệ, vậy nên ít nhiều cũng sẽ bố trí vào những ngành được gọi là mới nổi, chen vào vài chân, những ông chủ lo lắng không hiểu về ngành công nghệ dữ liệu nhưng lại mong muốn đào ra các cơ hội đầu tư kinh doanh trong đó sẽ trở thành rau hẹ để Chung Tiêu cắt xén.
Huống hồ, dưới vỏ bọc của Chung Tiêu, nhà họ Chung cũng miễn cưỡng có thể coi là gia tộc giàu có nhiều đời, người ngoài không biết chi tiết về gia cảnh sa sút của anh ta, lại có cái danh nhân tài du học nước ngoài về mà anh ta tự dựng lên, thêm cái miệng biết ăn nói của anh ta nữa, quả thật đã có người thừa nhận.
Bùi Thời luôn sẵn sàng gửi thư luật sư cho Chung Tiêu, nhưng mà Chung Tiêu cẩn thận hơn anh nghĩ, anh ta chưa từng để lại bất cứ vật chứng nào, ngôn từ lời lẽ cũng đều rất mơ hồ, pháp luật không thể định tính vào tội phỉ báng.
Hơn nữa Bùi Thời không biết Chung Tiêu rốt cuộc có phải là phỉ báng không, suy cho cùng thì Bùi Thời cũng không được xem hết video có Bạch Đào trong tay anh ta, không biết rốt cuộc là thế nào.
“Bùi tổng, đối phó với loại tình huống này, anh nên ghi âm lại, có đoạn ghi âm rồi, chúng ta còn có thể có biện pháp.”
Luật sư vẫn tiếc nuối: “Nếu ngài đã có mặt ở hội trường, tại sao lại không giữ chút chứng cứ chứ?”
Bùi Thời mặt không biểu cảm nhìn đối phương một cái: “Quên.”
Luật sư vẫn đang thở dài: “Nhưng nghe ý của anh thì Chung Tiêu không phải chỉ nói một hai câu, Bùi tổng, chắc anh phải có cơ hội ghi âm lại chứ! Làm sao có thể quên được… Cũng may là hiện tại mức độ lan truyền chưa rộng rãi, nếu như có đoạn ghi âm, thư của luật sư ít nhất có thể cảnh cáo một chút để tránh những tin đồn này truyền đến các tổ chức đầu tư lớn, đừng để thực sự có bất kỳ ảnh hưởng nào đến việc niêm yết của Công Nghệ Thời Lai, phải luôn đề phòng trước…”
Bùi Thời mím môi, cảm thấy vị luật sư này của mình nói hơi nhiều rồi.
Nhưng không thể phủ nhận, những gì luật sư nói cũng đúng.
Có điều dù bây giờ đã bình tĩnh lại, nghĩ đến lúc trước, Bùi Thời vẫn có thể nhớ lại cơn tức giận phẫn nộ vô cùng lớn của mình lúc đó, bị thứ cảm xúc đó cuốn đi căn bản không thể lý trí được, anh quả thực đã hoàn toàn quên mất chuyện phải ghi âm giữ làm chứng cớ này.
May mà Chung Tiêu có lẽ thật sự không phải là một doanh nhân nghiêm túc, sau khi lừa được một làn sóng đầu tư nhỏ, có vẻ như anh ta đã biến mất trong ngành.
Chỉ là rất nhanh Bùi Thời liền phát hiện ra, đối phương quả thực đã ngừng lôi kéo đầu tư, nhưng tinh lực và nhiệt huyết vô hạn lại được sử dụng vào các lĩnh vực khác.
Sau khi vừa kết thúc một cuộc họp, Bùi Thời nhận được một cuộc gọi từ Bùi Phi…
“Anh ơi! Em thực sự sắp tức chết rồi! Anh xem xem Bạch Đào và Chung Tiêu kiêu căng ngạo mạn thế nào đi! Đều đã lên chương trình tạp kỹ rồi kìa! Này là quyết định xé rách mặt lớn tiếng tuyên bố ngoại tình sao?!” Giọng điệu của Bùi Phi hổn hển tức giận: “Anh, anh không thể hành động dứt khoát được sao? Bạch Đào có chỗ nào tốt chứ! Trước đây em cũng không thấy anh thích cô ta? Sao bây giờ…”
Bùi Thời cau mày lại: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chính là tên Chung Tiêu đó, em đã từng nói qua với anh, tên nam tiểu tam, bạn trai cũ của Bạch Đào gần đây đã xuất hiện trên một chương trình tọa đàm, mặc dù chỉ nói là mối tình đầu, không đề cập đến tên cụ thể để bảo vệ sự riêng tư nhưng một người sáng suốt như em vừa xem liền biết mối tình đầu mà anh ta nói đến là Bạch Đào, thông tin gì cũng có thể nói rõ, người đàn ông này ở trong chương trình đã khoe khoang um xùm rằng trước đây khó tách rời Bạch Đào ra sao, mình và Bạch Đào là mối tình đầu bạch nguyệt của nhau thế nào, là bị số phận chia cắt, kết quả sau nhiều năm như vậy vẫn không thể nào quên được! “
Bùi Phi vừa chửi mắng vừa kể ra một đống lộn xộn chẳng đâu vào đâu, Bùi Thời cũng coi như hiểu được ngọn nguồn của vấn đề…
Có lẽ là để tiếp thị tuyên truyền hình tượng phú nhị đại khởi nghiệp, sau khi về nước Chung Tiêu không chỉ ám chỉ mối quan hệ của mình với Bạch Đào ở trong giới đầu tư mà còn tham gia một chương trình tạp kỹ gì đó.
Chương trình này chỉ là một chương trình của đài truyền hình địa phương thành phố Dung, là một chương trình không phổ biến lắm với mức đầu tư nhỏ, vốn dĩ không cần lý lịch tốt lắn đã có thể tham gia, hầu hết đều do thuận tiện cho việc tạo hình tượng nhân tài phú nhị đại khởi nghiệp của Chung Tiêu mà tự mình bỏ tiền đi tham gia, không được quan tâm theo dõi nhiều cũng chẳng sao, chỉ cần đi theo tiếp thị, đăng nhiều tin tức thông cáo hơn chút để tạo bầu không khí là được.
Bản thân chương trình cũng đã âm thầm phát sóng, nhưng không ngờ vì Chung Tiêu có ngoại hình khá ưa nhìn, nhà họ Chung trước đây cũng từng có tiền, người ngoài không biết sự tình cũng chỉ có thể nhìn ra là một cao phú soái du học trở về, bỗng có một nhóm “fan cuồng vẻ ngoài” đào ra những đoạn clip Chung Tiêu tham gia chương trình tạp kỹ rồi cắt ghép lại, phút chốc liền bùng nổ trên mạng.
Bùi Thời mím môi lại, dựa theo lời kể của Bùi Phi tìm ra được clip cắt ghép của Chung Tiêu ở trên mạng.
Tên của clip này khiến người ta nghe sởn cả tóc gáy: Yêu em, thâm tình vĩnh viễn không hối tiếc.
Sắc mặt Bùi Thời không tốt mở ra xem, khuôn mặt làm cho người ta khó chịu của Chung Tiêu liền nhảy ra.
Người dẫn chương trình hỏi một câu không có gì mới mẻ: “Vậy cho đến hiện tại anh vẫn không thể quên được mối tình đầu mười năm trước?”
Chung Tiêu đau khổ bi thương gật đầu trước ống kính: “Thực ra thời gian chúng tôi yêu nhau chưa được lâu như vậy, nhưng tôi đã thích cô ấy từ rất lâu rồi, khi bắt đầu là yêu thầm đi, mọi người biết đấy, tình cảm thời niên thiếu đều rất non nớt đơn thuần, dè dặt thăm dò và lại gần, không ngờ trong tim cô ấy cũng có tên tôi, hai người cứ như vậy mà dần tâm ý tương thông rồi đến với nhau, nhưng nếu tôi nghĩ tới được sau này cô ấy sẽ buộc phải hy sinh vì lợi ích của gia tộc mà gả cho một người mình không yêu thì có nói gì đi nữa tôi cũng sẽ tỏ tình sớm hơn, cầu hôn sớm hơn…”
Nói đến đây, Chung Tiêu cúi thấp đầu, dáng vẻ rất đau khổ: “Đều tại tôi lúc đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, nghĩ mình nhất định phải lập nghiệp trước rồi mới thành gia, mặc dù gia cảnh rất tốt nhưng vẫn mong bản thân dựa vào năng lực của chính mình để có được một mảnh trời riêng nên mới muốn ra ngoài tự lập, kết quả không ngờ lại vô tình đánh mất cô ấy… không thể bảo vệ được cô ấy, không thể chống đỡ cho cô ấy khi cô ấy bị gia đình ép cưới…”
Trên mặt người dẫn chương trình lúc này lộ ra vẻ nhiệt tình bát quái: “Nhưng anh Chung ưu tú như thế, nhiều năm như vậy, lẽ nào không có bạn gái mới sao? Vẫn chưa gặp được người khiến mình rung động sao?”
“Không có.” Chung Tiêu nói chắc như đinh đóng cột: “Bọn họ đều không phải là cô ấy.”
Vẻ mặt người đàn ông thâm tình lại mang theo chút u sầu nói: “Nếu đã gặp người đó, bạn sẽ biết, sau này không ai có thể thay thế được.”
“Nhưng anh cũng nói mối tình đầu của anh đã kết hôn và bắt đầu cuộc sống mới, anh vẫn cố chấp đắm chìm trong quá khứ như vậy có phải…”
“Đúng vậy, tôi biết như thế là không thông minh, nhưng tôi không thể nhịn được.” Khuôn mặt của Chung Tiêu lộ ra vẻ tuyệt vọng vừa đủ độ thích hợp: “Nếu như cô ấy sống tốt thì cũng quên đi, lại cứ để tôi biết được cô ấy không hạnh phúc chút nào, chồng cô ấy căn bản không thể hiểu được cô ấy, cô ấy là một người hoạt bát, nhưng chồng cô ấy lại là người ít nói kiệm lời, căn bản không có chủ đề gì chung với cô ấy cả, sống với chồng cô ấy, một người có tính cách như cô ấy chắc chắn sẽ cảm thấy ngột ngạt khó thở.”
“Đương nhiên, tôi sẽ không quấy rầy cô ấy, nếu cô ấy sống hạnh phúc, tôi thậm chí sẽ rất yên tâm vui vẻ và chúc phúc, nhưng biết cô ấy sống như vậy, trong lòng tôi làm sao có thể buông bỏ được chứ? Tôi nghĩ đối với cô ấy mà nói cũng vậy thôi, cô ấy cũng không thể buông được tôi, nhưng đạo đức và hôn nhân đã khiến chúng tôi chỉ có thể làm thế với nhau, mang đối phương chôn vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim, tôi nghĩ như thế không tính là ngoại tình, cũng không phải là trái đạo đức đi? Suy cho cùng thì dưới đáy lòng mỗi người đều có những vết sẹo và bí mật, mà đây là những hồi ức thanh xuân của tôi và cô ấy, là quá khứ mà tôi và cô ấy sẽ hoài niệm mãi mãi, là nỗi sầu muộn không có cách nào vượt qua…”
Bùi Thời vừa xem, vừa tức đến suýt nữa bật cười, phép bài tỉ và dùng câu của tên Chung Tiêu này còn rất thuận đấy, nhưng miệng chó đến cùng vẫn không thể phun ra ngà voi, đây là tiếng người sao? Hoài niệm nhau, ngoại tình về mặt tinh thần là có đạo đức à? Gắn cái mác thanh xuân non nớt ngây thơ thì có được miễn trách nhiệm à?
Trẻ tuổi anh tuấn, phú nhị đại, nhân tài du học trở về, doanh nhân khởi nghiệp, những cái mác này đủ để thu hút sự chú ý rồi, cộng thêm những từ khóa thâm tình mười mấy năm như một ngày, mối tình đầu, bạch nguyệt quang này, chương trình nhỏ của Chung Tiêu vậy mà lại có xu thế lờ mờ xuất hiện ngoài giới.
Bùi Thời ấn mở những bình luận hot trên mạng, sắc mặt anh càng khó coi hơn.
“Khi nào tôi mới có người bạn trai cũ như Chung Tiêu đây!”
“Trời ạ, nếu tôi là mối tình đầu đó, e là tôi cũng sẽ không rời đi được!”
“Ôi thật là, thật mong Chung Tiêu và tình đầu có thể gương vỡ lại lành, haizzz.”
……
Cư dân mạng có thể không biết mối tình đầu hai bên tương tư trong miệng Chung Tiêu là ai, nhưng Bùi Thời không ngốc.
Trong các clip sau đó có không ít đoạn Chung Tiêu đã đề cập đến
chi tiết về vị mối tình đầu bạch nguyệt quang khi phỏng vấn cũng như những kỷ niệm ngọt ngào non nớt trong quá khứ của hai người, người dẫn chương trình đã hỏi tên của mối tình đầu bạch nguyệt quang này nhiều lần, nhưng Chung Tiêu đều nói năng thận trọng tỏ ra mình bảo vệ đối phương, chỉ là trong lời nói, anh ta đã tiết lộ đủ thông tin rồi…
Sợ chó, kiêu ngạo, thích vẽ truyện tranh, thích đồ ngọt, sợ nha sĩ, không giỏi nấu ăn, xinh đẹp, mỗi ngày đều dựa vào trà sữa kéo dài mạng sống, dễ thương, có má lúm đồng tiền, đáng yêu tinh quái, gian xảo, yếu ớt mỏng manh, ủy khuất là khóc, thích màu trắng, thích đào…
Gần như ngay tức khắc, khuôn mặt của Bạch Đào liền xuất hiện trong tâm trí Bùi Thời.
Dư luận khen ngợi mối tình trẻ tuổi xấu số này, nhưng với tư cách là nhân vật phản diện trong câu chuyện, tâm trạng của Bùi Thời hoàn toàn không vui.
Anh lại là viên đá ngáng chân trong tình yêu tuyệt vời vĩ đại của bọn họ?
Là một đối tượng kết hôn lạnh nhạt, không có tình thú, không có ngôn ngữ chung, bị nghi ngờ là không được trong miệng Chung Tiêu?
Ngày hôm đó Bùi Thời đã tự mình lái xe về nhà, trên đường về, anh mở cuộc phỏng vấn của Chung Tiêu lên…
“Trước đây chúng tôi cùng nhau thả diều, cùng nhau đi dã ngoại, cùng nhau ngắm trăng sao…”
“Ấn tượng sâu nhất là cùng nhau xem phim ma, cô ấy sợ hãi nép vào trong vòng tay tôi, tim tôi đập nhanh vô cùng, cô ấy còn tưởng là tôi xem phim ma sợ…”
“Còn có một lần, cô ấy nhất định muốn nấu cơm cho tôi ăn, kết quả thất bại rất nhiều lần, dù đồ làm ra không ngon nhưng tôi vẫn rất cảm động.”
“Tôi ốm, cô ấy không ngủ mà tự chăm sóc tôi!”
……
Được rồi, xem ra những việc Bạch Đào làm với anh đều là những chuyện đã từng làm với Chung Tiêu trước đây.
“Còn nói rằng muốn tạo ra một nhân vật chính dựa theo hình ảnh của tôi, tự tay may một chiếc túi da thủ công cho tôi vào ngày sinh nhật của tôi, còn tự tay làm một chiếc chuông gió thủ công cho tôi, tự tay nặn một chiếc chậu đất trang trí…”
Cùng với âm thanh đang tiếp tục phát, sắc mặt Bùi Thời ngày càng trở nên khó coi hơn, lặp lại những việc đã từng làm với Chung Tiêu trước đây cũng thôi đi, sao đã kết hôn với anh rồi mà chưa từng dựa theo anh để tạo ra nhân vật chính chứ, càng đừng nói đến túi da thủ công và chuông gió, cũng chẳng cần nhắc tới chậu đất trang trí gì đó nữa rồi.
Nếu nói đãi ngộ giống nhau thì cũng bỏ đi, kết quả anh còn không bằng Chung Tiêu.
Chung tiêu trả lời phỏng vấn vẫn còn không ngừng thở dài tiếc nuối: “Lúc đó chúng tôi ở bên nhau chỉ là hẹn hò yêu đương đơn thuần, tôi và cô ấy không phát sinh ra chuyện gì cả, nhưng đến bây giờ tôi mới cảm thấy hối hận, khi ấy nên để lại lần đầu tiên cho nhau, nó ít nhất có thể cho cô ấy một kỉ niệm đẹp, không đến nỗi khiến cô ấy… Haizz… Bỏ đi, hãy để quá khứ trôi theo gió, không nhắc cũng được… “
Sắc mặt Bùi Thời xanh lét, còn không nhắc cũng được? Anh ta đã nhắc đến như đề cập tới thím Tường Lâm(1) bao nhiêu lần rồi?
(1)Nhân vật chính trong tiểu thuyết Chúc phúc của Lỗ Tấn.
Cuộc phỏng vấn này tự nhiên là càng nghe càng khiến người ta không vui, nhưng Bùi Thời lại như tự ngược mà nhất quyết nghe hết những kỷ niệm của Chung Tiêu về mối tình đầu không sót một chữ.
*****
Bạch Đào cảm thấy Bùi Thời gần đây có gì đó không đúng.
Đầu tiên, người đàn ông này đột nhiên không tăng ca nữa, mỗi tối đều về nhà đúng giờ, nghe thì có vẻ như dành nhiều thời gian ở bên cô và hâm nóng tình cảm hơn, nhưng sự thật không phải vậy, mặc dù Bùi Thời về nhà dùng bữa với cô, nhưng mà ngồi trên bàn ăn, mặt anh dài như cái bơm, không nói lời nào, cắt miếng bít tết đều có thể nghe thấy tiếng dao va chạm vào đĩa sứ, thỉnh thoảng uống trà cũng đặt xuống tạo tiếng động lớn khiến Bạch Đào cảm thấy Bùi Thời không phải đang ăn tối ở nhà mà đang mở cuộc họp công ty, còn cô là giám đốc kinh doanh đang hồi hộp chờ báo cáo.
Tóm lại bầu không khí rất kỳ quái, Bùi Thời không phải ngó lơ cô, thì chính là thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt tối tăm mờ mịt, cũng không biết đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng là không vui.
Ban ngày lúc đi làm, Bạch Đào còn đặc biệt hỏi Tôn Tĩnh và Viên Mục để xác nhận lại, quả thật Công Nghệ Thời Lai không chỉ không gặp phải khó khăn mà còn có một triển vọng đưa ra thị trường chứng khoán.
Vậy nên Bùi Thời đây là bị làm sao vậy?
Vừa thấy cô là vẻ mặt liền không vui, chẳng lẽ cuộc hôn nhân của cô và anh lại rơi vào nguy cơ đổ vỡ rồi?
Đợi đến khi bữa ăn gần kết thúc, sau khi dì giúp việc mang món tráng miệng lên, Bùi Thời nhìn chiếc bánh tiramisu trước mặt mình, cuối cùng cũng giả vờ tự nhiên không để ý mở miệng…
“Anh nghe nói rất nhiều người vẽ truyện tranh, viết tiểu thuyết đều sẽ dựa theo những người xung quanh để làm nguyên mẫu.” Bùi Thời ho khan: “Vậy em có nhân vật nào được tạo ra dựa theo anh không?”
Bạch Đào lập tức thành khẩn nói: “Không có!” Cô bảo đảm nói: “Tuyệt đối không có!”
Có rất nhiều người để ý đến việc bị trở thành nguyên mẫu trong truyện tranh hoặc tiểu thuyết, cảm thấy quyền riêng tư bị xâm phạm, hơn nữa mức độ thảo luận của tiểu thuyết và truyện tranh rất lớn, một số đặc điểm tính cách nhất định của các nhân vật nguyên mẫu có thể sẽ trở thành điểm công kích mắng chửi của độc giả, dựa theo tính cách của Bùi Thời…
Bạch Đào cảm thấy anh tuyệt đối sẽ không thích bị thảo luận.
Cô lại bổ sung thêm: “Anh yên tâm đi! Trước nay em chưa từng dùng anh làm nguyên mẫu! Em chỉ dùng người khác thôi!”
Kết quả cô vừa bảo đảm như vậy, Bùi Thời không chỉ không hài lòng mà mặt càng sa sầm hơn.
Chuyện gì vậy???
Bạch Đào có chút đứng ngồi trong bầu không khí kỳ quái, nhưng mà Bùi Thời vẫn giữ im lặng, may mà sau khi ăn được một nửa món tráng miệng, cuối cùng anh cũng phá vỡ sự trầm mặc lúng túng, chỉ là vấn đề có chút kỳ lạ.
Bùi Thời hắng hắng giọng: “Ví của anh gần đây bị hỏng rồi.”
Ồ!
Bạch Đào hiểu ngay, cô nhiệt tình nói: “Ông xã! Vậy em mua cho anh một cái mới nha! Anh muốn nhãn hiệu nào?”
“Cũng không cần thiết phải là đồ hiệu.” Bùi Thời như vô cùng nhàm chán cắm nĩa vào bánh tiramisu: “Nghe nói mấy món đồ da thủ công bây giờ cũng khá tốt.”
“Không thành vấn đề! Em sẽ tìm một trung tâm đồ da thủ công đặt làm riêng cho anh! Anh muốn kiểu dáng phong cách thế nào? Em sẽ làm cho anh một chiếc độc nhất vô nhị!”
Lần này Bùi Thời thôi không chọc tiramisu nữa, anh liếc nhìn Bạch Đào một cái: “Không nhất thiết phải tìm trung tâm đồ da, nếu như em biết thì tự làm là được, không cần phải lãng phí tiền.”
Nói vớ vẩn gì vậy? Sao cô lại biết làm mấy thứ này được chứ.
Bạch Đào cười hì hì nói: “Không sao, tiền không phải vấn đề, tiêu cho anh còn có thể coi là lãng phí sao?”
Đáng tiếc là nó lại phản tác dụng, sắc mặt của Bùi Thời càng xấu hơn. Anh vứt chiếc bánh tiramisu đi, không nói một lời nào bỏ lên tầng.
Má nó! Lại làm sao vậy!
Bạch Đào không hiểu chuyện gì đang xảy ra, những thay đổi trong cảm xúc của Bùi Thời gần đây dường như có thể tác động đến cô ngày càng nhiều hơn, vì thái độ kỳ lạ này của Bùi Thời, Bạch Đào cũng trở nên lo được lo mất.
Bạch Đào đã ẩn danh đăng các triệu chứng của Bùi Thời lên một diễn đàn y tế trực tuyến để hỏi, vì quên ghi giới tính nên cô đã nhận được một loạt câu trả lời đóng góp kiểu như “nghi ngờ mắc hội chứng tiền kinh nguyệt”, chỉ có duy nhất một câu trả lời khiến Bạch Đào chú ý…
“Có khả năng là do đời sống tình dục bất hòa hoặc đời sống tình dục mất cân bằng dẫn đến vấn đề nội tiết.”
Giờ phút này, Bạch Đào cơ hồ có loại cảm giác được lĩnh ngộ khai thông, đúng vậy, chính là nó rồi! Đây không phải chính là nói về Bùi Thời sao?!
Từ khi cô xuyên không qua, đã bao lâu rồi! Bùi Thời vẫn đang kìm nén! Này có thể không bị mất cân bằng tâm lý sao? Vậy nên gần đây anh cả ngày đều giống như đến kỳ sinh lý vậy!
Phá được án rồi!
Cuộc sống vợ chồng này quả thực là yếu tố cốt yếu tạo nên sự hòa thuận hay bất hòa của hôn nhân, thật ra gần đây Bạch Đào cũng đang suy nghĩ, cô không thể cứ sống một cuộc hôn nhân không tình thú khi mới hơn hai mươi tuổi đúng không?
Nhưng cũng không biết có phải Bùi Thời vẫn còn bận tâm đến những tin đồn ngoại tình trước đó hay không nữa, đều đã bao nhiêu lần rồi! Mũi tên đều đã đặt trên dây cung, vậy mà lại thực sự không bắn!
Bạch Đào mấy lần muốn chứng minh sự tự chủ của Bùi Thời khi ở trước mặt cô không thể chịu nổi một kích, nhưng mà cho tới hôm nay, năng lực tự chủ của Bùi Thời vẫn rất mạnh mẽ cứng rắn, quả thực chính là coi thường chà đạp lên mị lực của cô, không thể chịu được nữa rồi!
Vừa hay tuần sau là sinh nhật của cô, Bạch Đào quyết định sẽ xem xét tính kế lâu dài!
Công thành đoạt đất, một phát ngủ với Bùi Thời!