Dịch: Hoa Linh Linh
Bạch Đào cũng không biết mọi chuyện bắt đầu ra sao, lại càng không biết mọi thứ dần mất kiểm soát như thế nào, lần này Bùi Thời đã không còn kiềm chế, giữ lễ nghĩa mà kết thúc nụ hôn này nữa, người đàn ông đẩy Bạch Đào ngã xuống ghế tựa, sau đó tiếp tục chuyện mà trước kia mỗi lần tới đó anh đều dừng lại, mãnh liệt và độc tài.
Bạch Đào chỉ cảm thấy toàn thân như bốc hỏa, rõ ràng cô đang mặc bikini, nhưng khi bàn tay của Bùi Thời lướt qua, cô dường như mất hết năng lực phản kháng, mọi giác quan đều không còn thuộc về cô nữa mà vì Bùi Thời cử động.
Mặc dù trước đây Bạch Đào đã thề son sắt phải ngủ với Bùi Thời, nhưng khi mọi chuyện sắp xảy ra, cô lại trở nên hèn nhát như Diệp Công thích rồng(1), Bùi Thời ôm cô hôn, cô lại đẩy anh ra, sau đó kéo một bên khăn lên cố gắng bọc kín mình lại, mặt và tai cô đỏ bừng, chỉ cảm thấy hai má nóng rực, xương sống như bị điện giật, cảm giác lạ lẫm khiến cô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
(1)Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Dùng để chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài, còn thực chất bên trong thì không.
Bùi Thời bật cười, người đàn ông nới lỏng cổ áo ra, kéo cà vạt xuống, không còn duy trì vẻ bình tĩnh tự chủ ngày thường nữa, bất giác mang theo chút phóng đãng không thể giải thích được, anh nhìn Bạch Đào một cái: “Trước đây lúc trêu chọc anh sao không thấy sợ?”
“Mặc bikini, để anh bôi kem chống nắng, cởi dây áo, xem phim ma dựa vào người anh, lúc nào cũng bày ra vẻ mặt muốn anh hôn em, luôn nhìn anh chằm chằm để ám thị anh, Bạch Đào, không phải em mong đợi anh làm thế này với em sao?”
Nhìn thấu nhưng không nên nói ra, Bùi Thời bị làm sao vậy? Mặc dù khi làm những chuyện này trong lòng Bạch Đào có ý đồ, nhưng lúc đối mặt với sự chất vấn, cô đương nhiên sẽ sống chết không thừa nhận, cô tức đến mặt đỏ bừng bừng: “Em không có! Anh có ý gì? Em dụ dỗ anh sao? Sao anh không nói trong đầu anh đều là sắc, nhìn thấy mọi thứ đều như em đang quyến rũ anh?”
“Em xem, lại thế rồi.”
Bùi Thời lại kéo kéo cổ áo, từ trên cao nhìn xuống Bạch Đào: “Lại lộ ra loại ánh mắt này rồi.”
Cô lộ ra ánh mắt gì chứ?!
“Anh phiền chết đi được! Không thích em thì cứ nói thẳng! Em đã nói rồi, không được thì ly hôn! Sau này không nhìn anh nữa còn không được sao!”
Đối mặt với lời tố cáo này của Bùi Thời, Bạch Đào không thể gắng gượng được nữa, ngày sinh nhật này của cô rốt cuộc làm sao vậy, cảm xúc giống như ngồi tàu lượn vậy.
“Không ly hôn.” Bùi Thời không hề kiêng dè cái nhìn chằm chằm vào ánh mắt phẫn nộ của Bạch Đào, anh thuận thế kéo cô lên ôm vào lòng, lại hôn lên mặt cô, sau đó ghé vào tai cô lạnh giọng cảnh cáo: “Cho nên em muốn ly hôn để đi với Chung Tiêu ư, cứ nằm mơ đi.”
Người đàn ông này buộc Bạch Đào phải nhìn thẳng vào mình, sau đó anh gằn từng chữ: “Tiếp tục nhìn.”
“Cứ tiếp tục nhìn anh như thế này. Anh không có không thích em, cũng không cảm thấy phiền phức, vậy nên không ly hôn, sau này em có thể tiếp tục nhìn.”
Bạch Đào chưa kịp mở miệng thì đã bị Bùi Thời hôn lần nữa, nụ hôn này nhẹ nhàng hơn lúc trước, dây dưa triền miên hơn, nhưng cũng vì thế mà mang theo nhiều sự ám muội hơn.
Có thể là do men rượu, hoặc cũng có thể là do thứ khác, Bạch Đào cảm thấy có chút ngẩn ngơ, chân tay cô như mềm nhũn ra, chẳng còn sức lực để làm bất cứ việc gì, chỉ muốn lười nhác giao hết mọi thứ cho Bùi Thời, đau đớn, vui sướng, kịch liệt, rung động, tất cả mọi thứ đều giao cho anh, để Bùi Thời nắm giữ và thống trị…
……
Từ xế chiều cho đến chập tối, từ lúc mặt trời lặn cho đến lúc sao lên, đợi đến khi mọi thứ ngừng lại, Bạch Đào đã cảm thấy mệt đến mức không nhấc nổi ngón tay.
Cô bắt đầu hối hận sâu sắc, sao cô có thể nghi ngờ Bùi Thời không lên được cơ chứ, hiện tại cô ngược lại hi vọng người đàn ông này không lên được!
Cô đều đã mệt đến mức sắp lăn ra ngủ luôn rồi, thế mà tinh thần của Bùi Thời vẫn dồi dào, anh tắt điều hoà cho Bạch Đào sau đó hôn lên má cô một cái, lật người ngồi dậy rời khỏi giường.
“Anh đi tắm.”
Bạch Đào căn bản chẳng còn sức lực để đáp lại nữa, cô cảm thấy toàn thân đều đau nhức, bởi vì Bùi Thời không biết thỏa mãn nên chân và đầu gối của Bạch Đào rất đau, nhất là hai chân như sắp rụng rời vậy, tới cuối cùng, đến sức lực phản kháng và trốn tránh cô cũng không còn nữa, hoàn toàn để mặc cho Bùi Thời tuỳ tiện muốn làm gì thì làm.
Cảm xúc trong lòng Bạch Đào thực ra rất phức tạp, cũng rất ngại ngùng, mặc dù nói cô và Bùi Thời đã là vợ chồng nhưng suy cho cùng thì cô cũng xuyên không tới, về mặt tâm lý thì cô vẫn là bản thân của năm năm trước, cô luôn cảm thấy mình như đang là thiếu nữ chưa chồng, sau đó liền ngủ với Bùi Thời, vừa nghĩ vậy…
Liền cảm thấy kích thích không chịu được.
May mà vì quá mệt nên Bạch Đào cũng không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ là Bùi Thời tựa như không muốn dễ dàng buông tha cho cô, một lúc sau, người đàn ông đã tắm xong bước ra, Bạch Đào nghe thấy anh sấy tóc, kéo mở rèm cửa sau đó đi về phía cô, ngón tay mang theo chút mát lạnh, sau đó anh sờ sờ lên má Bạch Đào, chậm rãi vẽ theo đường nét của cô: “Đừng ngủ nữa, dậy trước đã.”
Không phải chứ!
Bạch Đào đều đã khóc thút thít rồi: “Bùi Thời, anh là người sao? Còn muốn nữa à? Em không động đậy nổi nữa rồi, xin anh đấy, tối nay không được, thật sự là không được nữa rồi.”
“Lúc trước không phải nói anh không được, em rất được sao?”
Bùi Thời thấp giọng cười, sau đó vẫn không cho giải thích mà kéo Bạch Đào dậy, nhưng anh không làm gì khác, chỉ ôm cô trong lòng, động tác không hề pha lẫn bất kỳ dục vọng nào, anh ghé vào tai Bạch Đào: “Đừng ngủ nữa, nhìn ra bên ngoài đi.”
Bạch Đào mệt muốn chết, cô miễn cưỡng mở mắt ra nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Gần như cùng với lúc giọng nói của Bùi Thời cất lên, bầu trời đêm sâu thẳm bên ngoài cửa sổ bỗng bừng sáng những chùm pháo hoa rực rỡ.
Là một màn pháo hoa vô cùng đẹp, vô cùng lớn và tráng lệ, nó gần như bao phủ toàn bộ hòn đảo, toàn bộ bãi biển tư nhân đều được che phủ trong màu vàng xán lạn, như đang đổ cơn mưa màu vàng vậy.
Bùi Thời cắn nhẹ vào vành tai Bạch Đào: “Đây là quà sinh nhật của em, không có không chuẩn bị cho em.”
Đây là một màn trình diễn pháo hoa vô cùng đắt tiền, mà đợi đến lúc pháo hoa tạm dừng trong không trung liền hợp lại thành dòng chữ “p love b”(2), sau đó khi dòng chữ “happy birthday” khổng lồ xuất hiện tỏa sáng trên bầu trời, Bạch Đào thực sự có chút cảm động rồi.
(2)Chữ cái đầu trong pinyin của Bùi Thời (裴时: Péi Shí) và Bạch Đào (白桃: Bái Táo) nha:))
Một màn pháo hoa như vậy chắc chắn phải đặt trước, cho nên Bùi Thời quả thực không có không tặng quà cho cô? Ngược lại còn bí mật chuẩn bị? Chỉ là vì buổi tối mới có thể bắn pháo hoa cho nên mới trì hoãn đến bây giờ?
Trong lòng Bạch Đào cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Còn muốn ly hôn không?”
Khi nhắc đến chủ đề này, giọng nói của Bùi Thời có chút âm dương quái khí: “Bạn trai cũ đó của em có gì tốt, em có tiền đầu tư cho anh ta còn không bằng tự mình tiêu đi.”
???
“Em đầu tư cho anh ta khi nào vậy?”
Mặc dù nhà Bạch Đào rất có tiền, nhưng trước giờ cô là kiểu người yêu tiền như mạng sống: “Sao em
có thể tiêu tiền cho anh ta chứ? Sao anh có thể mở miệng liền vu khống em như vậy!”
Ngủ cũng đã ngủ rồi, mặc dù có chút mệt mỏi nhưng Bạch Đào cũng miễn cưỡng hài lòng với sự phục vụ của Bùi Thời, bầu không khí lúc này rất tuyệt vời nên tính tình kiêu căng ngạo mạn của cô lại nổi lên: “Bùi Thời, có phải anh muốn quỵt nợ không? Chuẩn bị vu khống em nuôi tiểu bạch kiểm để chơi đùa rồi vứt bỏ em sao?!”
Bùi Thời sửng sốt một chút, sau đó cụp mắt xuống: “Em không đầu tư vào dự án khởi nghiệp của Chung Tiêu sao?”
“Không có! Em còn không biết Chung Tiêu khởi nghiệp nữa!”
Bùi Thời nói với giọng điệu tự nhiên: “Ồ, nhưng không phải gần đây em đi gặp anh ta à?”
“…”
“Em gặp anh ta mấy lần? Không phải nói về chuyện anh ta khởi nghiệp sao?”
“…”
“Nếu như là quang minh chính đại gặp mặt, tại sao lại phải cải trang?”
Con mẹ nó, đúng là trên thế giới này không có bức tường nào mà gió không lọt được qua, Bạch Đào nghiến răng nghiến lợi, không ngờ vừa mới ngủ được với Bùi Thời, không phải cô đòi anh viết giấy cam đoan, mà là Bùi Thời chất vấn cô!
Cho dù thế nào thì từ khi cô xuyên qua vẫn luôn thận trọng cẩn thận, nỗ lực vươn lên, kiên trì chung thủy, Bạch Đào cảm thấy không hổ thẹn với lòng: “Em vô tội! Tiền em tiêu đều là số tiền em vất vả vẽ truyện tranh có được! Mới không tùy tiện cho tên đàn ông lăng nhăng linh tinh nào tiêu đâu, muốn tiêu tiền của em chính là muốn mạng của em! Em cũng không hề biết Chung Tiêu đang khởi nghiệp.”
“Quả thật có gặp mặt, nhưng cũng chỉ gặp qua một lần, là để khiến anh ta chết tâm.”
Bây giờ Bùi Thời đều đã làm chuyện này với cô, Bạch Đào cảm thấy rào cản trong lòng người đàn ông này tạm thời đã được buông xuống, cũng biết khơi thông chất vấn cô rồi nên cũng dứt khoát thẳng thắn: “Thời gian bọn em gặp nhau rất ngắn, em nghiêm túc cảnh cáo anh ta đừng mặt dày vô liêm sỉ phá hoại gia đình người khác nữa… Trước khi gặp mặt em còn không có phương thức liên lạc của Chung Tiêu, còn phải hỏi Dư Quả, nếu anh không tin có thể đi hỏi cậu ấy.”
“Về phần cải trang, còn không phải vì trước đó truyền thông ngập tràn tin tức em ngoại tình sao? Em nào còn dám nghênh ngang đi gặp anh ta, này không phải mỗi phút đều có thể lên tin tức à? Là hoạ sĩ vẽ truyện tranh, tốt xấu gì cũng được coi là một nửa nhân vật của công chúng, em không muốn vì vấn đề cá nhân này mà lên hot search suốt nha, đương nhiên hy vọng mọi người sẽ chú ý đến tác phẩm của em hơn…”
Bạch Đào cảm thấy lời giải thích này của mình rất hợp lý và có căn cứ, để phối hợp, cô vốn muốn dựng thẳng thắt lưng lên, tràn đầy khí thế thanh minh cho bản thân, kết quả vừa cử động một cái, eo liền đau nhức chốc lát rồi tê liệt.
Trước nay cô đều không phải chịu khổ gì, hiện tại sinh nhật cô đã qua một đêm, không những không có may mắn gì, ngược lại còn như bị đánh cả đêm, sắc mặt cô lập tức xị xuống.
Bùi Thời rác rưởi, không biết tiết chế gì cả, cô thật sự nên tổng hợp lại và in một phần <Một trăm chỗ có hại của đàn ông dâm đãng> cho anh đọc mà học tập!
Vừa nghĩ đến đây, lại nghĩ tới sự lạnh nhạt của Bùi Thời với bản thân trước kia, Bạch Đào liền không vui, sao Bùi Thời lại giống một tên cặn bã như vậy, trước đây thờ ơ với cô, lúc ngủ lại gian trá xảo quyệt: “Anh trước tiên đừng nói em, anh có ý gì? Anh vẫn luôn nghi ngờ em ngoại tình nên để ý và xa lánh em sao? Vậy anh có bản lĩnh thì tối qua đừng làm cái kia đi.” Giọng Bạch Đào hơi thấp xuống, lẩm bẩm: “Không phải lại muốn chơi trò cặn bã, ngủ xong liền lật mặt không nhận nhau, lại bắt đầu muốn làm ngơ em rồi đấy chứ.”
Phụ nữ dịu dàng là một điều tốt, nhưng Bạch Đào luôn cảm thấy trong một mối quan hệ, con gái cũng không thể từ bỏ quyền kiểm soát.
Tối qua ngủ với Bùi Thời, mặc dù eo mỏi chân đau nhưng nhìn chung trải nghiệm của khách hàng rất tốt, Bùi Thời càng thỏa mãn và sảng khoái hơn cô, với ánh mắt anh nhìn cô hiện tại, Bạch Đào cảm thấy đến lúc lấy lại địa vị đã mất rồi.
“Chỉ là, trong hôn nhân luôn có những cãi vã và mâu thuẫn, chuyện quá khứ cũng không cần nhắc đến nữa, dù sao thì hơn nửa năm nay trong lòng em chỉ có gia đình! Nếu như trong lòng anh vẫn còn có ý kiến hay nghi ngờ gì về em thì chi bằng sớm để cho nhau được tự do, ly hôn thì tốt rồi, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy sẽ chỉ giày vò dằn vặt tình cảm của nhau, cuối cùng đến hồi ức đẹp cũng không có nữa, nếu anh…”
“Không ly hôn.” Bùi Thời ôm Bạch Đào, vùi đầu vào hõm vai của cô: “Anh sẽ không ngó lơ em, sau này cùng nhau sống thật tốt.”
Người đàn ông hôn lên hõm vai Bạch Đào, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, sau đó giả vờ tự nhiên rời ánh mắt đi, hắng giọng nói: “Anh cũng đồng ý với những gì em nói, không tính toán những chuyện trước kia nữa, quá khứ như thế nào thì cũng đều đã trôi qua rồi, không cần phải đi đào sâu thêm. Tóm lại, bất kể trong quá khứ có đưa ra quyết định gì thì bây giờ đều sẽ bị phủ định, mọi thứ dựa theo hiện tại làm chuẩn.”
Lời này nghe không có vấn đề gì cả, tựa như Bùi Thời không có ý định truy cứu chuyện bạn trai cũ của Bạch Đào nữa, nhưng Bạch Đào luôn cảm thấy trong lời nói của Bùi Thời như có ý khác, như thể đang nói cô, lại như thể đang nói với chính anh.
Có điều hiện tại Bạch Đào đã quá mệt, huống chi dù thế nào thì Bùi Thời cũng đã bày tỏ thái độ, hai người cũng coi như đã gạt bỏ mọi ân oán rồi, trước khi Bạch Đào chìm vào giấc ngủ say, cuối cùng cô cũng cảm thấy hoàn toàn thoải mái nhẹ nhõm, nhiệm vụ cứu vãn cuộc hôn nhân của cô sau khi xuyên đến năm năm sau hoàn thành thuận lợi, không hổ thẹn với sứ mệnh.
Mặc dù lúc đầu khi chấp nhận sự thật cô đã kết hôn, về mặt tâm lý vẫn có chút vướng mắc, nhưng bây giờ chung sống với Bùi Thời, đêm qua lại như thế rồi, Bạch Đào cảm thấy mình đã có thể hoàn toàn chấp nhận thân phận hiện tại. Cô cũng không có suy nghĩ ầm ĩ gây chuyện vô cớ gì nữa, dự định sau này sẽ sống cùng Bùi Thời thật tốt, làm một phụ nữ đã có gia đình.
Tác giả có điều muốn nói:
Cuộc sống hạnh phúc của Bùi tổng và Bạch của chúng ta đã bắt đầu rồi.