Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
“Chồng ơi! Anh thế nào rồi!” Bạch Đào lúc này thật sự căng thẳng, cô nhập vai rất nhanh, lúc đầu gọi Bùi Thời là chồng trong lòng cô còn hơi ngượng, giờ thì đã tự nhiên trôi chảy rồi, vẻ mặt cô tự trách nhìn Bùi Thời: “Sớm biết thế em đã không để anh gọt táo rồi, chồng ơi, chắc mấy hôm vừa rồi anh bận rộn công việc quá rồi? Gọt táo cũng xuất thần được!”
Bùi Thời đại khái bị thương ở tay, phản ứng stress cấp(1) khiến anh đứng bật dậy khỏi ghế, vậy mà lúc này, anh còn đặt Bạch Đào lên trước, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: “Cô… thật sự không sao chứ?”
(1)Phản ứng stress cấp là một phản ứng tâm lý của cơ thể khi đối mặt với những trải nghiệm đáng sợ, thường xuất hiện ngay sau khi tiếp xúc với những trải nghiệm đó và thường kéo dài không quá 1 tháng.
Có thể có chuyện gì chứ! Không phải chỉ là quả táo đến tay còn bay mất thôi sao?
Người đàn ông này, thực sự là quá yêu cô rồi mà! Tay mình đều đã bị như vậy rồi, kết quả phản ứng đầu tiên vẫn là quan tâm liệu cô có không vui khi không ăn được táo hay không!
“Em không sao, chồng à, ngược lại là anh…”
Đại khái nghe cô nói không sao xong, lúc này Bùi Thời mới nghĩ đến bản thân, anh rời ánh mắt đi, quay người bước thẳng ra ngoài cửa: “Tôi đi gặp bác sĩ chút.”
Ánh mắt anh rất thâm trầm, vẻ mặt cũng có chút quái dị, bước đi rất nhanh, Bạch Đào còn muốn nói thêm vài câu, nhưng người đàn ông đã rời đi mất rồi.
?
Bạch Đào suy xét lại phản ứng vừa rồi của mình, có chút suy ngẫm, chồng thân yêu của mình bị thương, phản ứng của mình sẽ như vậy à? Nhìn Bùi Thời nhà người ta đi! Bùi Thời nhà người ta việc đầu tiên nghĩ đến không phải là bàn tay đầy máu của mình, mà là quan tâm liệu cô có không vui nếu không được ăn táo hay không!
Tình yêu là gì? Đây chính là tình yêu đó!
So sánh hai người, Bạch Đào cảm thấy, biểu hiện của mình quả thực hơi bình thường quá rồi, đợi lát nữa Bùi Thời trở lại, mình nhất định phải nghiêm túc đối đãi!
*****
Lúc này Bùi Thời đúng là không còn lo đến vết thương của mình nữa, anh vừa nhờ y tá băng bó lại, vừa gọi cho bác sĩ điều trị chính của Bạch Đào.
“Tình hình của vợ tôi không đúng lắm.”
Mặc dù Bùi Thời chỉ đơn giản trần thuật lại, nhưng trong giọng nói trầm thấp của anh đã mang theo chút hưng sư vấn tội(2).
(2)Nguyên văn 兴师问罪/Hưng sư vấn tội: nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội của đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và “xử lý” đối thủ.
Bác sĩ điều trị chính vẫn còn muốn sống, ngay lập tức đem toàn bộ hồ sơ bệnh án của Bạch Đào đến: “Bùi tổng, đây là kết quả kiểm tra của Bùi phu nhân, thật sự là không có trở ngại gì lớn về sức khỏe, mặc dù bị tai nạn xe, nhưng bởi vì tính năng của xe tốt, túi khí cũng bật ra rất nhanh nên không hề có tổn thương gì lớn, chúng tôi đã kiểm tra rất nhiều lần để xác nhận, sau khi Bùi phu nhân tỉnh dậy cư xử hành động cũng hoàn toàn bình thường, không nhìn ra có vấn đề gì, tình hình không đúng lắm mà anh nói cụ thể là ở đâu? Bùi phu nhân có biểu hiện gì bất thường sao?”
Bất thường, mọi thứ đều bất thường.
Bùi Thời mím môi, nhớ lại dáng vẻ Bạch Đào nũng nịu liếc mắt đưa tình gọi mình là chồng vừa rồi, cảm thấy sau lưng có chút lạnh, nhưng mà rất nhiều chuyện anh không thể tiết lộ ra bên ngoài, cho dù là với bác sĩ, nên anh chỉ nói ngắn gọn: “Khả năng nhận thức về một số chuyện có chút vấn đề. “
“Hóa ra là vậy!” Bác sĩ điều trị chính thở phào nhẹ nhõm: “Đây là chuyện bình thường, vì Bùi phu nhân bị chấn động não nhẹ, hơn nữa bị tai nạn xe đột ngột như vậy, quả thực có thể có một số di chứng của tính dễ bị kích thích, chẳng hạn như rối loạn trí nhớ, nhận thức về thời gian, logic tạm thời xuất hiện… “
“Rối loạn trí nhớ?”
“Đúng vậy.” Bác sĩ điều trị chính an ủi Bùi Thời: “Nhưng triệu chứng này sẽ không kéo dài quá lâu, cũng không cần điều trị, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều sẽ bình phục. Một số bệnh nhân có triệu chứng rối loạn trí nhớ nặng khi tỉnh dậy thường đều sẽ sản sinh cảm giác thiếu an toàn nghiêm trọng, đối với thế giới bên ngoài rất cảnh giác, nhưng Bùi phu nhân hoàn toàn không có vấn đề này, cho nên vấn đề cũng không lớn, phỏng chừng cũng chỉ là có chút mơ hồ với một số chi tiết nhỏ mà thôi… “
Bùi Thời càng nghe càng nhíu chặt mày lại: “Cô ấy sau khi tỉnh dậy đã làm gì? Không có gì hành động gì khác thường chứ?”
Y tá băng bó cho Bùi Thời lúc này cũng là người phụ trách phòng bệnh của Bạch Đào, cô ấy còn là thực tập sinh mới đến hôm nay, nên rất nhiệt tình hoạt bát đáp: “Không có gì bất thường, chỉ nghịch điện thoại rất lâu thôi.”
“Nghịch điện thoại? Chơi game sao?”
“Không có chơi game, cô ấy vẫn luôn xem tin tức!” Cô y tá nhỏ nhìn Bùi Thời một cái đầy ngưỡng mộ: “Cô ấy vẫn luôn xem các bài báo về tình cảm của hai người, vừa xem vừa cười, xem một số bài phỏng vấn còn khóc nữa! Cứ lẩm bẩm một mình nói không ngờ anh lại yêu cô ấy nhiều như vậy! Hai người, tình cảm của hai người thật tốt!” Sau cùng, cô y tá còn thu hết dũng khí nói thêm một câu: “Chúc, chúc hai người hạnh phúc!”
“……”
*****
Bùi Thời chỉ cảm thấy não mình đều đang đau nhức, anh vẫy tay chào bác sĩ và y tá, sau đó gọi điện cho trợ lý Viên Mục của mình: “Thu thập tất cả các bài báo về tôi và Bạch Đào cho tôi.”
Viên Mục đã làm việc với Bùi Thời rất nhiều năm, cậu ấy trung thực, đáng tin cậy năng lực làm việc lại mạnh, không bao lâu sau đã nén tất cả các bản tin lại thành một tệp rồi gửi cho Bùi Thời.
Vì vậy hai phút sau, Bùi Thời ngồi trong phòng tiếp khách VIP, ấn vào những bài báo này, ngay bài đầu tiên đã khiến anh cảm thấy được tuyên truyền giác ngộ ngũ lôi oanh đỉnh(3) một cách rõ rệt.
(3)ngũ lôi oanh đỉnh 五雷轰顶: Ngũ lôi oanh đỉnh: Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.
“Cắt cổ tay vì tình yêu, Bùi Thời si tình- tiết lộ cho bạn sự thật về những lần hèn mọn muốn yêu!”
…Mình cắt cổ tay lúc nào vậy…
Bùi Thời cố gắng nhịn xuống cảm xúc muốn bùng nổ đóng bài viết này lại, nhấp vào một bài mới.
“Ngoài lạnh trong nóng, bạn không thể không biết hai ba điều về tổng tài bá đạo Bùi Thời, vì Bạch Đào, ngàn ngàn vạn vạn lần!”
Bài báo này nói là đã được sự đồng ý Bùi Thời, bảo đảm chắc chắn tính xác thực, nhưng nội dung thực tế lại như một cuốn tiểu thuyết ngôn tình não tàn không hợp thời vậy, chẳng hạn như Bùi Thời thu mua mỏ đá quý trị giá mấy trăm triệu ở Nam Phi cho Bạch Đào, lại vì Bạch Đào thích món tráng miệng của một nhãn hiệu nên đã mua cả dây chuyền sản xuất cho cô… Bùi Thời cảm thấy theo như miêu tả trong bài báo, anh quả thật giống một người thiểu năng bị teo não.
Đương nhiên, việc mua mỏ đá quý, mua dây chuyền sản xuất món tráng miệng là thật, nhưng đây chỉ là một bước trong chiến lược phát triển đầu tư một hạng mục nào đó của gia tộc anh, một chút cũng không liên quan đến Bạch Đào.
Điều duy nhất khiến người ta vui mừng là trong bài viết này không khuyếch đại việc anh cắt cổ tay vì tình yêu nữa…
“Vì vợ, Bùi Thời của Bùi thị thẳng thắn nói, màu sắc yêu thích nhất của mình là màu trắng, trái cây yêu thích nhất là đào.”
Rất tốt.
Màu sắc Bùi Thời ghét nhất là màu trắng, vì anh sợ bẩn, quả anh ghét nhất là đào, vì nó quá ngọt.
……
Những bài báo sau đó, Bùi Thời càng không thể đọc được nữa, trước đây khi Bạch Đào đơn phương thông báo sắp gửi bản thảo tin tức đi, anh nên ngăn chặn cô, ít nhất anh cũng phải nắm quyền chỉnh sửa bản thảo cuối cùng vào trong tay mình.
Mà cũng vào lúc này, Bùi Thời nhận được điện thoại từ Luật sư Cao.
“Bùi tổng, với tư cách là cố vấn pháp lý cho việc niêm yết, tôi vẫn kiến nghị anh tiếp tục trao đổi và thương lượng với phu nhân một lần, hy vọng cô ấy có thể từ bỏ ý định ly hôn. Bản cáo bạch(4) công khai đã được công bố rồi, chúng ta sẽ hoàn thành việc niêm yết trong vòng vài tháng, ở thời điểm mấu chốt hiện tại mà bùng lên việc ly hôn hay kiện tụng ly hôn sẽ tồn tại nguy hiểm ảnh hưởng đến việc phân phối cổ phiếu, thậm chí có thể ảnh hưởng đến quá trình IPO(5), đặc biệt là các công ty cạnh tranh cùng loại đang nhìn chằm chằm chúng ta, bọn họ có thể sẽ lợi dụng vụ kiện ly hôn của anh để thừa nước đục thả câu… Nếu anh cần, tôi có thể lập tức tiến hành thương lượng với phu nhân của anh, thuyết phục cô ấy tạm hoãn vụ kiện ly hôn lại…”
(4)Bản cáo bạch hay Bản công bố thông tin: Khi phát hành chứng khoán ra công chúng, công ty phát hành phải công bố cho người mua chứng khoán những thông tin về bản thân công ty, nêu rõ những cam kết của công ty và những quyền lợi cơ bản của người mua chứng khoán…để trên cơ sở đó người đầu tư có thể ra quyết định đầu tư hay không. Tài liệu phục vụ cho mục đích đó gọi là Bản cáo bạch hay Bản công bố thông tin.
(5)IPO (Initial Public Offering) có nghĩa là “Phát hành lần đầu ra công chúng”. IPO dùng để chỉ hoạt động một công ty lần đầu tiên huy động vốn rộng rãi
từ công chúng (chào bán chứng khoán công khai lần đầu cho nhà đầu tư) thông qua việc phát hành cổ phiếu lần đầu và đưa lên sàn chứng khoán. Sau khi IPO, công ty sẽ chính thức trở thành một công ty đại chúng hay còn gọi là công ty cổ phần đại chúng.
Ngoài cổ phiếu, các chứng quyền (Covered Warrant) – tức chứng khóan có tài sản đảm bảo do công ty chứng khoán phát hành cũng được IPO, gọi là hoạt động phát hành chứng quyền lần đầu.
Bùi Thời mím môi: “Hiện tại không cần nữa.”
Luật sư phía bên kia quả nhiên sửng sốt.
Bùi Thời bình tĩnh nói: “Trước mắt không cần ly hôn nữa, anh không cần phân tâm, cứ dốc toàn lực đẩy mạnh việc niêm yết đi.”
Luật sư đương nhiên cũng không hy vọng trong quá trình niêm yết có thêm rắc rối gì, công ty kỹ thuật mới “Công nghệ Thời Lai” mà Bùi Thời thành lập và điều hành này đang hoạt động rất tốt, công ty làm về quản lý dữ liệu lớn. Hiện nay cung cấp dịch vụ hỗ trợ dữ liệu cho các ngân hàng, công ty vừa và nhỏ, công ty trò chơi, các trang web mua sắm lớn,… Công ty có kho dữ liệu mã nguồn mở lớn, lại đi đúng vào thời điểm đầu gió của sự phát triển dữ liệu lớn trong nước hiện nay, có thể gọi là một công ty hắc mã, mặc dù bốn năm trước khi mới thành lập bị thua lỗ 320 triệu, nhưng Bùi Thời đã nỗ lực xoay chuyển cục diện bế tắc, chuyển bại thành thắng, vào năm thứ hai khoản lỗ đã được thu hẹp lại, trong năm thứ ba từ thua lỗ đã chuyển thành lợi nhuận, doanh thu tăng vọt 134%, trong quá trình đó liên tiếp nhận được các khoản đầu tư từ quỹ đầu tư Sequoia Capital(6), tập đoàn Softbank(7),… Định giá hiện tại đã đạt 120 triệu đô la Mỹ, đang được lên kế hoạch đăng ký niêm yết tên trên sàn giao dịch chứng khoán New York, mà vị luật sư này phụ trách kết nối với luật sư bên Mỹ để thúc đẩy quá trình IPO.
(6)Sequoia Capital là một trong những quỹ đầu tư mạo hiểm hàng đầu thế giới, thành lập tại California vào năm 1972 bởi Don Valentine, và hiện đang đầu tư cho các công ty ở giai đoạn tăng trưởng trên toàn thế giới.
(7)Tập đoàn SoftBank là một công ty viễn thông đa quốc gia và tập đoàn Internet của Nhật Bản, được thành lập ngày 3 tháng 9 năm 1981, có trụ sở ở Tokyo, Nhật Bản.
Đây là một mối làm ăn rất lớn, vốn dĩ còn lo lắng tình trạng hôn nhân của Bùi Thời sẽ ảnh hưởng đến việc IPO, giờ nghe thấy vậy, luật sư đương nhiên vui mừng hớn hở: “Không thành vấn đề! Chúc mừng Bùi tổng và phu nhân đã khôi phục quan hệ! Tôi thấy hai người rất đằm thắm! Chắc chắn là Bùi phu nhân cáu kỉnh hờn dỗi thôi, lúc trước tôi có xem qua mấy bài báo về chuyện tình cảm của hai người! Nếu như đến hai người cũng ly hôn, thì quả thật khiến người khác không thể tin vào tình yêu trên đời này nữa rồi!”
“……”
Tôi thấy một luật sư như anh tốt hơn hết là đừng tin vào tình yêu.
*****
Thật ra băng bó vết thương không mất nhiều thời gian, nhưng Bùi Thời đã đi rất lâu rồi, Bạch Đào trông trước ngó sau, đợi đến khi Bùi Thời trở về phòng bệnh đã là hai tiếng sau.
Có điều lần này trở lại, mặc dù vẫn có chút kỳ quái, nhưng biểu cảm của Bùi Thời đã trở nên tự nhiên hơn rất nhiều, tay cũng đã được băng bó đàng hoàng.
Có lẽ vì cảm thấy ngại ngùng khi mình quá vụng về, đến gọt táo cũng bị thương, biểu cảm của Bùi Thời lúc này hơi mất tự nhiên, anh có phần thận trọng ngồi trên đầu giường Bạch Đào.
Người đàn ông này, vậy mà lại có chút đáng yêu? Khó trách khi xem những bản ghi chú đó, mình cũng cảm thấy có tình cảm nồng nàn với Bùi Thời…
Bạch Đào quyết định biểu hiện thật tốt, lập tức lấy một tay che ngực, suýt chút nữa nước mắt giàn giụa nói: “Chồng ơi, ngực em đau quá!”
Bùi Thời lúc này cũng cau mày lại: “Em không bị gãy xương sườn, ngực cũng không bị thương, sao lại đau được?”
Bạch Đào nâng bàn tay không bị thương còn lại của Bùi Thời lên, vẻ mặt không nỡ nắm trong tay: “Chồng à, vết thương ở trên người anh, nhưng nỗi đau lại ở trong lòng em, cơ thể em không đau, nhưng trái tim em đau.”
Mặc dù khi nói những lời này Bạch Đào cũng có chút nổi da gà, nhưng theo dữ liệu và bản ghi chú cô thu thập được, Bạch Đào và Bùi Thời chính là nói chuyện theo phong cách này…
Bạch Đào thực sự cũng không thể hiểu nổi, rốt cuộc cô đã làm gì với chính mình trong cuộc sống hôn nhân ngắn ngủi chưa đầy một năm này, sao cô có thể thay đổi phong cách nói chuyện theo kiểu này chứ…
Nhưng hiển nhiên, lần này cô cuối cùng cũng đi đúng đường, lời này vừa nói ra, mặc dù hơi mất tự nhiên, nhưng may mà Bùi Thời cũng có chút phản hồi, anh liếc mắt nhìn Bạch Đào một cái: “Không sao đâu, vì em mà bị thương, đều đáng giá.”
Chỉ là, có thể việc mất nhiều máu sau chấn thương đã ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, khi Bùi Thời nói câu này, Bạch Đào cứ luôn cảm thấy khô khan nhạt nhẽo.
Nhưng Bạch Đào vẫn cảm thấy rất hài lòng khi nắm tay Bùi Thời, đôi tay của người đàn ông này sinh ra đã rất tốt, Bạch Đào không nhịn được sờ rồi lại sờ, chỉ là khi đang sờ cô lại nhận ra có vấn đề, tay trái này không phải chính là cánh tay Bùi Thời vì mình mà cắt cổ tay trong tin tức sao? Sao cổ tay lại một mảnh trơn nhẵn sạch sẽ thế này? Tin tức cách đây một tuần không phải còn nói trên cổ tay Bùi Thời có một vết sẹo xấu xí, vừa hay là biểu tượng của tình yêu sao? Mà Bùi Thời còn sửa vết sẹo này thành hình xăm tên của Bạch Đào?
“Chồng ơi, vết sẹo lúc đó anh vì em mà cắt cổ tay đâu? Không phải nói máu chảy đầm đìa được đưa vào bệnh viện cấp cứu phải truyền một phần năm lượng máu cơ thể mới cứu được sao? Còn hình xăm chỉnh sửa từ vết sẹo nữa?”
Bùi Thời sững người lại, tuy vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng Bạch Đào luôn cảm thấy trong lòng anh có chút sụp đổ.
Con người mà, khi nghĩ đến nỗi đau muốn có mà không có được ngày trước, luôn dễ dàng cảm thấy bùi ngùi, đây cũng là điều bình thường.
Có lẽ vì nghĩ đến chuyện ngày trước, vẻ mặt của Bùi Thời có chút miễn cưỡng, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Lần trước em nói vết sẹo không đẹp, hình xăm cũng không cần thiết, bảo anh xóa đi, em nói khi nhìn thấy sẽ cảm thấy đau lòng, mỗi lần nhìn thấy nó đều sẽ buồn, chỉ cần nhớ đến ngày trước anh đã suýt xảy ra chuyện vì cắt cổ tay liền không thở được, cho nên cách đây không lâu anh đã phải phẫu thuật xóa sẹo, cũng xoá hình xăm đi luôn.”
Hoá ra là vậy!
Bạch Đào lại sờ hai cổ tay của Bùi Thời, trong lòng thành thật cảm khái, mới năm năm thôi mà y học đã phát triển lớn đến vậy! Phẫu thuật loại bỏ sẹo đã thực sự có thể đạt đến mức độ hoàn toàn không thấy sẹo như thế này rồi! Thậm chí còn không thể nhìn ra Bùi Thời đã từng cắt cổ tay và xăm qua nữa!
Trong năm năm, công nghệ y học đã có một bước tiến lớn! Tương lai của loài người thật tươi sáng!
Tác giả có lời muốn nói:
Tương lai của loài người quả thật tươi sáng mà hahahahahahaha
Đôi lời từ pé Hoa Linh: Để phù hợp với hoàn cảnh nên mình đã đổi xưng hô của nam chính với nữ chính nha.
Chương 3 này có khá nhiều thuật ngữ về y học, niêm yết cổ phiếu rồi phần mềm kỹ thuật, v.v… Vì không rành về những mảng này, lại muốn đem đến cho mọi người một chương truyện tốt nhất nên mình đã phải tra đi tra lại rất nhiều đồng thời hỏi người quen nữa. Nếu có gì sai sót các bạn nhắc nhở nhẹ nhàng chứ đừng nói lời cay đắng nha. Cảm ơn các bạn rất nhiều