Dịch: Hoa Linh Linh
Gần đây Bùi Phi vừa tổ chức một buổi độc tấu nhỏ ở thành phố Dung, đạt được kết quả tốt hơn trong tưởng tượng của cô ta nhiều. Anh trai nói tài trợ thì đúng là sẽ dốc hết sức để tài trợ, một buổi độc tấu nhỏ lại được làm thành một buổi hòa nhạc quy mô lớn phô trương như của các nghệ sĩ nổi tiếng.
“Bùi Phi, nhìn cậu lúc chơi đàn thật sự quá đẹp! Tớ thấy ánh mắt của mấy phóng viên nam cạnh chỗ tớ đều mê mẩn rồi!” Trịnh Tinh vừa cắn ống hút nước cam, trong mắt vừa hiện lên sự hâm mộ: “Lễ phục của cậu thực sự quá đẹp luôn! Là hàng định chế cao cấp của mùa này đi?”
Bùi Phi lại có chút lơ đễnh, buổi độc tấu khá thành công nhưng cô ta không hứng khởi chút nào, uể oải nói: “Đúng vậy, anh trai tớ đã liên hệ với nhãn hàng để đặt cho tớ.”
“Anh trai cậu thật tốt!”
Vừa nói đến Bùi Thời, sắc mặt của Bùi Phi liền không tốt: “Đừng nhắc tới anh ấy.”
Thấy Bùi Phi không muốn nhắc thêm, Trịnh Tinh cũng thức thời chuyển đề tài, hai người tùy tiện tán gẫu về những bát quái gần đây, Trịnh Tinh khéo léo chuyển sang truyện tranh của mình: “Đúng rồi, truyện tranh mới của tớ được xuất bản rồi, có điều cũng không biết là ngẫu nhiên hay gì khác mà lại trùng lịch với cuốn sách mới của Bạch Đào, phía phòng làm việc của cô ta bên kia vẫn luôn đánh mạnh vào phí tuyên truyền quảng cáo, tớ thật lo không thể đấu nổi với cô ta…”
Lúc đầu Bùi Phi vốn dĩ còn không có tinh thần gì, vừa nghe đến Bạch Đào, cô ta lập tức hăng hái: “Tớ tuyên truyền sách mới cho cậu! Tớ vừa tổ chức xong buổi độc tấu, nhiệt độ trên weibo rất cao, anh trai tớ còn mua cho tớ không ít tài khoản quảng cáo tiếp thị, lưu lượng vừa vặn đúng lúc, nào, chúng ta chụp chung một tấm, tớ đăng đăng lên weibo tuyên truyền cho cậu! Mau kéo Bạch Đào xuống bảng xếp hạng doanh số bán chạy đi!”
Trịnh Tinh lộ ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, cảm ơn xong lại tiếp tục cảm khái: “Thật ra nữ chính trong cuốn sách mới của tớ là một nghệ sĩ dương cầm, lúc đầu rất nhiều chi tiết chơi đàn đều là tham khảo ý kiến của cậu đó, cậu còn giúp tớ tuyên truyền nữa, tớ nhất định phải cảm ơn cậu thật tốt.”
Sau khi chụp ảnh chung, Bùi Phi liền lập tức thành thạo đăng lên weibo, vừa hỏi Trịnh Tinh: “Truyện tranh của cậu có sách thực thể không? Đưa cho tớ một cuốn, sau này anh trai tớ còn sắp xếp cho tớ một vài cuộc phỏng vấn nữa, tớ sẽ mang cuốn sách này theo.”
Trịnh Tinh ngượng ngùng cười cười: “Tớ vừa hay có mang mộ cuốn muốn tặng cho cậu.”
Trịnh Tinh lấy truyện tranh từ trong túi ra, sau đó rất quan tâm nhìn Bùi Phi: “Sao cậu lại uống cà phê lúc bụng rỗng vậy? Tớ gọi một chiếc bánh cho cậu nhé? Tiệm này nổi tiếng từ bánh ngọt đó…”
“Đừng!” Vừa nhắc đến bánh, khuôn mặt của Bùi Phi liền méo xệch: “Đừng nhắc đến bánh với tớ, anh trai tớ gần đây điên rồi! Sau khi tổ chức sinh nhật cho Bạch Đào ở biển xong, ngày ngày anh ấy đều chạy tới chỗ tớ làm bánh kem!”
“Như vậy không phải rất tốt sao? Anh trai cậu thật tốt với cậu, biết cậu thích liền làm bánh cho cậu mỗi ngày.”
“Tốt cái rắm!” Bùi Phi quả thực tức chết rồi: “Thứ anh ấy làm không phải thứ con người có thể ăn, thế mà ngày nào cũng tìm tớ làm chuột thí nghiệm!
Vừa nói tới chuyện này, Bùi Phi liền không thể chịu đựng nổi nữa: “Loại người như anh trai tớ cả đời này căn bản chẳng vào bếp được mấy lần, cậu trông đợi anh ấy có thể làm được gì chứ? Lần đầu tiên làm vỏ trứng đều ở trong đế bánh. Lần thứ hai bột mì không khuấy, anh ấy thậm chí còn không biết có máy trộn để làm bánh! Lần thứ ba càng tốt hơn, cũng không biết đặt thời gian nướng kiểu gì, lớp ngoài đều đã cháy rồi, bên trong vẫn là một đống lớn ẩm ướt…”
Trịnh Tinh nghe vậy, mím môi cười: “Anh Bùi Thời đáng yêu thật, bình thường đàn ông thích nướng bánh trong nội tâm đều rất dịu dàng đó.”
“Cũng tàm tạm.” Bùi Phi bùi ngùi xúc động nói: “Cũng không hiểu sao anh ấy lại đột nhiên thích nướng bánh, ngày nào cũng đặc biệt chạy về nhà nướng, nói muốn làm cho tớ ăn, mặc dù hai tháng nữa mới đến sinh nhật tớ, anh ấy chuẩn bị sớm như vậy khiến tớ rất cảm động, nhưng cũng không thể luôn ăn loại thành phẩm thất bại này nha…”
“May là sau khi tớ ăn liên tiếp sáu chiếc bánh thảm hoạ ẩm thực, hôm qua cuối cùng anh ấy cũng đã nướng được một cái ổn! Ngay cả hoa trang trí cũng hoàn hảo! Bây giờ đang để trong tủ lạnh, tối nay tớ về nhà là có thể ăn rồi.”
Chỉ là Bùi Phi còn chưa vui được mấy giây, sắc mặt đã lại xị xuống: “Chỉ tiếc cho anh trai tớ, một bông hoa tươi xinh đẹp như thế, sao lại cắm trên bãi phân trâu Bạch Đào này chứ.”
Trịnh Tinh giả bộ vô tình hỏi: “Tình cảm của họ hiện tại thật sự tốt như vậy sao?”
“Tốt! Tốt đến sắp phát ngấy luôn rồi! Từ đảo trở về, Bạch Đào liền xuân phong đắc ý, nhìn thấy tớ lại càng dương dương tự đắc hơn, anh trai tớ á, chỉ thiếu nước viết dòng chữ đời sống tình dục hài hòa lên mặt thôi, dù sao thì nhìn thấy hai người họ tớ liền phiền chết đi được. Theo lý mà nói thì hai người cũng đã kết hôn được gần một năm, chẳng phải nên là kiểu phong cách vợ chồng già rồi sao, nhưng sao càng nhìn càng thấy bầu không khí của đôi nam nữ chó má nhỉ…”
Bùi Phi nói đến đây liền bực mình: “Tóm lại, anh trai tớ có lẽ điên rồi, Chung Tiêu đều đã lên chương trình tạp kỹ hồi tưởng lại những kỷ niệm trong quá khứ thành như vậy, chỉ thiếu nước nói tên ra cho người ta tìm hiểu thôi, lần trước cậu vừa nói chuyện này cho tớ biết, tớ liền nói với anh trai tớ, kết quả anh ấy vậy mà lại không tỏ ra chán ghét gì, tớ thực sự phục rồi! Sao trước đây tớ không phát hiện ra anh trai mình khoan dung độ lượng và bao dung đến thế nhỉ?”
Trịnh Tinh uống một ngụm nước, hạ tầm mắt xuống: “Vậy bây giờ cậu còn muốn bọn họ ly hôn không?”
“Tớ đến ban đêm nằm mơ cũng muốn!”
“Không phải trước đây cậu nói anh trai cậu chắc chắn sẽ không thích cô ta sao? Lẽ nào anh trai cậu có chuyện gì khó nói nên không thể ly hôn được?”
“Tớ thấy dáng vẻ của anh trai cũng không giống như có gì khó nói cả, haizz! Người trong cuộc nhìn không rõ đi, có lẽ vẫn phải để bên ngoài tạo áp lực thì mới khiến anh trai tớ tỉnh táo lại mà ly hôn…”
Trịnh Tinh cắn cắn ống hút: “Phi Phi, thực xin lỗi, đều tại tớ.”
“Hả?”
“Đều là vì lúc đầu tớ nói với cậu tiểu tam mà bạn trai cậu qua lại ở phòng vẽ mà không nói rõ là người mẫu nữ, hại cậu kích động đánh Bạch Đào nên mới khiến hai người kết thù, mới khiến cô ta ôm hận đến tận hôm nay. Lúc đó vì để trả thù cậu mà không ngần ngại tiếp cận anh Bùi Thời, sau đó thất bại rồi còn tưởng cô ta đã bỏ cuộc, không ngờ lòng dạ cô ta lại hẹp hòi, xấu xa như vậy, qua nhiều năm như thế rồi vẫn hại anh Bùi Thời, hại gia đình cậu…”
Trịnh Tinh nói đến đây liền lộ ra vẻ mặt áy náy và buồn bã: “Thật đấy, tất cả là lỗi của tớ. Đều tại tớ, nếu không phải tớ, Bạch Đào cũng sẽ không mang hận cậu. Anh Bùi Thời hiện tại nhất định là đã bị cô ta che đậy làm cho mù quáng rồi, trước đây anh ấy đối xử và chiếu cố cậu với tớ tốt như thế, từ khi kết hôn với Bạch Đào thì cũng không còn liên lạc với tớ nữa, hoàn toàn xa lánh, bây giờ với cậu cũng…”
“Cậu đừng lo, tớ sẽ giúp cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào Bạch Đào, gần đây phòng làm việc của tớ hình như đã điều tra ra gì đó, nhưng vẫn chưa xác nhận, tạm thời tớ sẽ không nói cho cậu biết, nhưng nếu đó là sự thật…” Trịnh Tinh cắn ống hút, cười cười: ” Vậy thì Bạch Đào có thể bị đánh ngã rồi…”
Bùi Phi không để ý đến lời nói của Trịnh Tinh lắm: “Không phải lỗi của cậu.” Cô ta vỗ nhẹ vào tay Trịnh Tinh an ủi: “Chủ yếu là do sức chiến đấu của đồ tiện nhân Bạch Đào đó quá mạnh, cũng không biết cô ta lấy mị lực từ đâu, anh trai tớ đột nhiên đối xử với cô ta như thế, Chung Tiêu lại lên chương trình nói nhiều năm như vậy vẫn không thể quên được cô ta? Mấy người đàn ông này đều bị làm sao vậy? Thật là…”
Bùi Phi lại mắng Bạch Đào một hồi mới phát hiện ra Trịnh Tinh đối diện có chút lơ đễnh, cứ nhìn ngang ngó dọc, nhìn theo ánh mắt của Trịnh Tinh mới phát hiện ra nguyên nhân.
Bùi Phi cau mày lại, sao Chung Tiêu lại ở đây?
Trịnh Tinh chú ý tới ánh mắt của Bùi Phi, cuối cùng cũng quay đầu lại, giọng nói của cô ta có chút mất tự nhiên: “Đó là Chung Tiêu đúng không? Vậy mà nhìn khá đẹp trai, tớ còn tưởng trong chương trình tạp kỹ photoshop.”
Bùi Phi chế giễu nói: “Mắt của Bạch Đào ngược lại không mù, khuôn mặt của tiểu tam và chồng đều được”.
Cũng thật trùng hợp, đúng lúc này Chung Tiêu đi về phía bàn của Bùi Phi: “Xin lỗi, xin hỏi cô có tiền mặt không? Tôi vừa uống cà phê ở đây, xe đỗ bên ngoài, bãi đỗ xe chỉ nhận tiền mặt, tôi có thể kết bạn wechat chuyển tiền trả…”
Chung Tiêu nói đến đây liền ngẩng đầu lên, cũng sững sờ: “Bùi Phi? Sao cô lại ở đây?” Anh ta thuận tiện liếc nhìn Trịnh Tinh một cái: “Vị này là…”
Khóe miệng Bùi Phi kéo căng: “Bạn tôi.”
Ghét ai ghét cả đường đi, Bùi Phi hoàn toàn không có ấn tượng tốt nào với Chung Tiêu, cũng không có ý định cho vay tiền giúp đỡ, ngược lại Trịnh Tinh đã lấy ví ra: “Anh cần bao nhiêu tiền mặt? Hôm nay tôi vừa hay mang theo…”
Chung Tiêu nở một nụ cười lịch thiệp, sau đó mượn tiền của Trịnh Tinh và kết bạn wechat để trả tiền.
Chung Tiêu vừa rời đi, dư quang của Bùi Phi liền liếc thấy Trịnh Tinh đang tìm kiếm Chung Tiêu trên điện thoại, cô ta ngáp một cái: “Anh ta chẳng có gì để tra cả, trong chương trình tạp kỹ đều có rồi, người đàn ông thâm tình, có một số từ thực sự khiến tớ nổi da gà.”
Bùi Phi nhìn thời gian: “Muộn rồi, tớ đi trước đây.”
Cô ta còn đang đợi về nhà lấy chiếc bánh do Bùi Thời làm trong tủ lạnh ra để ăn đó, thời gian để lạnh vừa đủ chính là thời điểm thích hợp nhất để thưởng thức.
Chỉ là đợi tới khi Bùi Phi cực kỳ hứng khởi về nhà, cô ta không hề được ăn chiếc bánh nhớ mãi không quên mà anh trai mình tự tay làm, chiếc bánh đáng lẽ để trong tủ lạnh đã không cánh mà bay!
*****
Bùi Phi không hề biết rằng, trong biệt thự ở đầu bên kia thành phố, Bạch Đào lúc này đang nhìn chằm chằm vào chiếc bánh này, kinh ngạc thốt lên…
“Ông xã! Cái này là anh tự làm sao? Trông thật tuyệt nha!”
Bùi Thời dè dặt gật đầu: “Ừ.” Anh mím môi, vân đạm phong khinh nói: “Vì muốn tạo bất ngờ cho em nên anh đến biệt thự cũ làm.”
“Sao anh không đích thân làm cho em xem!”
“Vì đây là lần đầu tiên anh làm loại này, sợ không được tốt nên làm trước, nếu em muốn xem anh tự tay làm thì có thể chọn loại khác, cuối tuần tới anh sẽ làm cho em.”
Vốn dĩ có thể mua bánh thủ công đặt sẵn, nhưng Bùi Thời cảm thấy con người nên tuân thủ tinh thần của khế ước, nếu đã đồng ý với Bạch Đào sẽ tự tay làm cho cô ăn, vậy thì tự nhiên nên giữ lời hứa, suy cho cùng thì anh cũng người sáng lập một công ty sắp niêm yết cổ phiếu, việc nói không giữ lời mà bị truyền ra ngoài sẽ mang tiếng xấu.
Mà bây giờ Bùi Thời rất trấn định, sau nhiều lần thất bại liên tiếp, anh tin mình đã hoàn toàn nắm được cách làm bánh chính xác, sau này cho dù đối mặt với yêu cầu muốn anh tự tay làm gì của Bạch Đào, anh cũng không cần phải lo lắng nữa.
Sau khi từ đảo trở về, Bạch Đào hiển nhiên càng dính người hơn, giao ước sau này giữa vợ chồng phải có những phương thức biểu đạt tình cảm trực tiếp hơn nên buổi sáng trước khi anh đi làm đều phải trao cho cô một nụ hôn tạm biệt.
Phân phòng phân tầng đương nhiên cũng bị bãi bỏ, tối hôm đó Bạch Đào như phát lòng từ bi tỏ ý Bùi Thời có thể đến phòng mình ngủ, kết quả sáng hôm sau cô liền đen mặt hối hận, đỡ eo lần nữa đuổi Bùi Thời ra ngoài. Khiến Bùi Thời không thể không cảm khái, phụ nữ thực sự rất rắc rối và dễ thay đổi.
Cũng may lúc này, vì cái bánh kem trước mặt nên vẻ mặt của Bạch Đào rất phấn khởi, mắt cũng long lanh ngời sáng, sau đó cô liếc nhìn Bùi Thời, dáng vẻ như đang vùng vẫy giãy dụa, một lúc sau cô mới như giác ngộ ra sự hi sinh oanh liệt nói: “Vậy thì thưởng cho anh đêm nay được ngủ với em đi!”
*****
Sau khi trở về từ đảo, Bùi Thời tinh thần phấn chấn, nhưng Bạch Đào thì ngược lại, cô cảm thấy mình thực sự đã dùng hết sức lực của ba tháng với Bùi Thời…
Cô cảm thấy mình tốt nhất nên ra ngoài tránh gió, nghỉ ngơi một chút rồi quay lại tiếp tục “làm việc”, cũng không biết có phải chị em liền tâm không, vào đúng lúc này, Dư Quả gọi cho cô…
“Bạch Đào, cuối tuần có đi suối nước nóng không? Chính là khách sạn suối nước nóng mà cậu và tớ đã nhắc đến mấy lần đó, rất khó đặt nha, tớ tìm người đặt hộ được cho tớ rồi!”
Hai mắt Bạch Đào sáng lên, cô đương nhiên muốn đi!
Nhưng lời đồng ý đã đến bên môi, Bạch Đào liếc nhìn mình trong gương một cái, lại nuốt xuống: “Không đi đâu! Cuối tuần không có thời gian!”
“Tại sao!”
Bạch Đào bĩu bĩu môi, gượng cười nói: “Muốn ở cùng chồng! Cẩu độc thân như cậu không hiểu được đâu!”
Cuối cùng, sau khi bị Dư Quả cười mắng vài câu, Bạch Đào liền cúp máy, cô tức ngực khó thở ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm mình trong gương.
Bùi Thời đứng cách đó không xa đều nghe thấy rõ cuộc nói chuyện giữa cô và Dư Quả, người đàn ông liếc nhìn cô một cái: “Nếu em muốn đi như vậy thì cứ đi thôi, cuối tuần không cần ở cùng anh.”
Bạch Đào uất ức muốn chết: “Em đi thế nào đây.” Cô kéo cổ áo xuống, để
lộ ra một vết trên cổ: “Đi suối nước nóng cũng phải mặc đồ bơi, nhưng cho dù có hứng lấy nguy cơ bị Dư Quả cười nhạo vì mặc kiểu đồ bơi liền thân cổ hủ đó thì bây giờ trên người em đều là cái này… Làm sao có thể gặp người khác chứ!”
Bùi Thời không nói gì nữa.
Người đàn ông rác rưởi, đến dỗ cũng không dỗ một chút sao?
Người hại cô không thể đi suối nước nóng không phải là anh sao?
Bạch Đào có chút tức giận: “Anh không muốn nói gì sao? Đều tại anh, hại em đến suối nước nóng cũng không thể đi…”
“Em muốn anh nói gì?” Bùi Thời nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Nói sau này sẽ không như thế này nữa à?
Bạch Đào còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy người đàn ông nói tiếp: “Nhưng anh cảm thấy không cần thiết phải nói ra loại lời nói lừa gạt người khác rõ ràng thế này.”
Anh liếc nhìn Bạch Đào một cái, sau đó rời ánh mắt đi, vân đạm phong khinh giống như đang trần thuật nghiệp vụ của công ty mà nói: “Bởi vì sau này vẫn sẽ như thế.”
???
Bạch Đào vừa muốn nổi giận, đã nghe thấy Bùi Thời tiếp tục nói: “Nếu em muốn đi suối nước nóng thì lần sau anh có thể đưa em đi, loại tư nhân.”
Người đàn ông ho khan, dáng vẻ rất hiểu rõ đại nghĩa: “Em cũng đừng có chuyện gì cũng tìm Dư Quả, em đã kết hôn rồi, cô ấy vẫn chưa, nếu anh nhớ không nhầm thì còn độc thân đi? Em cứ kéo cô ấy đi như thế thì cô ấy làm sao có cơ hội gặp gỡ người khác? Sao có thể thoát kiếp FA được?”
“…”
Sao lại có người có thể mang tính chiếm hữu ra nói một cách đường đường chính chính như vậy?
Có điều, mặc dù không có suối nước nóng nhưng sau nhiều ngày làm thêm, Bùi Thời đã mang về cho cô một chiếc bánh do chính tay anh làm, Bạch Đào vẫn khá vui vẻ, cô không nhịn được lại bước lên phía trước chiếc bánh, chụp vô số tấm ảnh từ nhiều góc độ khác nhau, sau đó đăng lên weibo…
“Có một số người chính là viên đá ngáng chân trên sự nghiệp kiểm soát đường. Còn dùng đồ tự tay làm để làm mồi như. Nhưng mà, thu đông ăn chút đồ ngọt cũng không tính là phạm tội nhỉ? Hy vọng mỗi người trong số các bạn cũng sẽ có một mùa thu đông ngọt ngào.”
Weibo đăng chưa được bao lâu thì quả nhiên, bên dưới đã đều là một đống tiếng khóc thét vì ăn phải cẩu lương.
Bạch Đào vô cùng hài lòng, vừa đặt điện thoại xuống, lại chợt nhớ ra gì đó, cô liếc nhìn Bùi Thời một cái rồi nũng nịu dựa sát lại: “Ông xã, bánh gato anh làm to như vậy, hai chúng ta làm sao ăn hết được, thế này đi, gọi Phi Phi nhé? Không phải mấy ngày trước cô ấy vừa tổ chức buổi độc tấu sao? Nhân tiện giúp cô ấy cùng nhau ăn mừng chút?”
Chuyện cười, bây giờ cô và Bùi Thời đã khôi phục lại quan hệ thân mật ngọt ngào, vượt qua vướng mắc Chung Tiêu này rồi, ngai vàng người phụ nữ của anh cả đã hoàn toàn yên vị, sao có thể áo gấm đi đêm được? Đương nhiên phải diễu võ dương oai trước mặt Bùi Phi một trận! Đây là sân khấu bắt buộc phải có cho người phụ nữ của anh cả nha!
Bùi Phi rác rưởi, cô phải để cho cô ta thấy, cho dù cô ta có nhảy dựng lên như thế nào đi nữa thì Bùi Thời vẫn sẽ yêu cô như cũ! Trước mặt cô, cô ta chỉ có thể quỳ xuống gọi chị dâu!
“Không cần đâu.” Vẻ mặt của Bùi Thời có phần mất tự nhiên: “Bùi Phi sống ở biệt thự cũ mà anh từng ở, cách đây xa, bỏ đi.”
“Vậy sao được ông xã? Nếu em nhớ không nhầm thì cha mẹ chồng đi du lịch vòng quanh thế giới vẫn chưa về? Anh nghĩ xem, em và anh thân mật ngọt ngào ăn bánh kem, Phi Phi cô đơn một mình không thể ngủ được đến rạng sáng, biệt thự lớn như vậy, phía sau lại là công viên rừng, hoang vắng biết bao, mặc dù đã kết hôn nhưng chúng ta vẫn phải dành nhiều tình cảm cho Phi Phi hơn, đúng không nào?”
Nói xong, Bạch Đào liền cầm điện thoại gọi cho Bùi Phi, cô đặc biệt dùng ngữ khí hoà nhã lịch sự của người phụ nữ có đức hạnh dịu dàng nói: “Phi Phi à, chị là chị dâu, tối nay anh trai em bảo em đến nhà ăn cơm, sau khi kết hôn bọn chị vẫn luôn nghĩ đến em đó, lâu rồi không gặp chị rất nhớ em, mau lên nhé, buổi tối không gặp không về, chị dâu ở nhà đợi em nha.”
Bùi Phi ở đầu bên kia điện thoại chửi bới dữ dội: “Bạch Đào? Cô con mẹ nó vẫn còn giả bộ à? Còn chị dâu? Cô nghĩ cô là ai? Cô bảo tôi đến tôi sẽ đến sao? Cô…”
Bạch Đào không tức giận chút nào, cô ưu nhã cúp máy, nở một nụ cười hiểu chuyện với Bùi Thời, sau đó vẫn giữ nụ cười như vậy, lại nhấc điện thoại lên gửi một tin nhắn cho Bùi Phi…
“Bùi Phi, nếu không đến cô là chó, từ giờ thấy tôi thì phải đi đường vòng. Hơn nữa, tối nay cô không đến cũng rất tốt, tôi thấy đêm dài đằng đẵng, vừa hay thích hợp để tạo người với anh trai cô, một năm sau gặp lại ở tiệc đầy tháng nhé.”
……
“Lần sau anh sẽ với con bé về chuyện thái độ.” Giọng của Bùi Phi trong điện thoại rất lớn, đủ để Bùi Thời cũng nghe rõ. Anh nhìn Bạch Đào một cái: “Sau này không cần phải gọi nó, nó sẽ không đến đâu. Anh cũng không muốn nó đến.”
Bạch Đào rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu nhìn Bùi Thời, mỉm cười xinh đẹp: “Không, ông xã, cô ấy nhất định sẽ đến.”
*****
Bùi Phi sao có thể không đến.
Cô ta nhìn vào chằm chằm tin nhắn của Bạch Đào, tức đến sắp ói máu. Thế nào? Muốn bám lấy anh trai mình không buông? Còn muốn dùng chiêu mẫu bằng tử quý(1) này? Còn muốn tối nay tạo người á? Mơ đi!
(1)Mẫu bằng tử quý/母凭子贵: Mẹ có vinh hiển là nhờ con.
Hôm nay nói gì cô ta cũng phải phá vỡ kế hoạch tạo người của Bạch Đào.
Một giờ sau, Bùi Phi thở hổn hển xuất hiện trước cửa biệt thự.
Bạch Đào chào đón cô ta vào phòng với vẻ mặt dịu dàng ưu nhã, ở trước anh trai đoan trang hỏi han ân cần, đợi đến khi anh vừa quay đầu đi, Bạch Đào liền không chút che giấu trợn trắng mắt nhìn Bùi Phi.
Bùi Phi vốn cho rằng đây đã là tình huống xấu nhất ngày hôm nay, nhưng mà khi nhìn thấy chiếc bánh trên bàn, cả người cô ta đều không tốt.
Đó không phải là chiếc bánh ban đầu nằm trong tủ lạnh nhà cô ta rồi không cánh mà bay sao?!
Bạch Đào cố ý dựa vào người anh trai cô ta, nắm lấy tay anh, tư thế thân mật lại khác người cười nói: “Phi Phi, đây là bánh mà anh trai em tự tay làm cho chị, lần này đặc biệt gọi em đến cùng ăn đó, chủ yếu là để bù sinh nhật của chị, chị bảo vừa hay có điềm tốt nên thuận tiện chúc mừng em biểu diễn thành công luôn.”
Giọng điệu kỹ nữ này, ngấm ngầm ám chỉ cô ta chỉ là một vật phụ, giả bộ, khoe khoang, nhưng điều Bùi Phi quan tâm lúc này ngược lại không phải những thứ ấy, mà là sự tức giận vì bị lừa gạt!
Khi Bùi Thời ngày ngày đến biệt thự cũ làm bánh để cô ta làm chuột bạch, anh không nói như vậy! Anh rõ ràng nói muốn làm bánh cho cô ta!
Kết quả cô ta chỉ là người thử độc, còn Bạch Đào mới là người hái quả thành công!
Bùi Phi suýt nữa phát điên: “Anh!”
Kết quả là ánh mắt như lưỡi dao của cô ta quẹt qua Bùi Thời, anh ngược lại vẫn dùng vẻ mặt đứng đắn, rất bình tĩnh tự nhiên nói: “Đừng gọi anh nữa, em đi đường xa đến đây chắc cũng đói rồi, trước không tán gẫu nữa, cắt bánh đi.”
“…”
Bạch Đào giả vờ như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói: “Ôi ông xã, đón bù sinh nhật thì cũng phải hát chúc mừng trước chứ.” Cô nũng nịu nói: “Nếu không thì anh hát cho em nghe, Phi Phi đệm đàn đi?”
Nói xong, Bạch Đào ném cho Bùi Phi một ánh mắt giả tạo: “Phi Phi, mặc dù đều nói em chơi piano rất hay, nhưng chị cũng chưa từng nghe qua lần nào, hay là em dứt khoát chơi một bản tại chỗ cho chị đi?”
Cô ta là một nghệ sĩ dương cầm quốc tế nổi tiếng, chơi đàn bài chúc mừng sinh nhật cho Bạch Đào á? Đang nghĩ gì vậy?
Bùi Phi dâng trào cảm xúc, vừa định phát điên thì bị Bùi Thời chặn lại, anh không những không phản bác lại lời đề nghị giả tạo đó của Bạch Đào, thậm chí còn khá bình tĩnh.
Anh nhìn Bùi Phi một cái: “Đi đi.”
“?”
“Bài hát chúc mừng sinh nhật, rất đơn giản. Đánh chút đi.” Anh mím môi: “Hoặc là em hát cho cô ấy nghe, anh chơi đàn.”
Sau khi bị đưa ra một câu hỏi lựa chọn hai trong một, người bình thường đều sẽ dựa theo ý tưởng này trong tiềm thức, Bùi Phi cũng không ngoại lệ, sau khi suy nghĩ một chút, cô ta cảm thấy đánh đàn vẫn tốt hơn, bảo cô ta hát chúc mừng sinh nhật Bạch Đào thì chi bằng bảo cô ta chết còn dễ hơn.
Vì vậy, đợi đến khi Bùi Phi ý thức được thì cô ta đã ngồi trước cây đàn piano, Bạch Đào thắp ngọn nến hình trái tim lên, tắt đèn, anh trai cũng thực sự nhẹ nhàng ngâm nga bài hát chúc mừng sinh nhật theo tiếng đàn, Bạch Đào cứ như vậy ngồi trong bản nhạc nền này, chắp tay lại nhắm mắt cầu nguyện.
Sau đó cô mở mắt ra, trước khi thổi nến, cô đột nhiên cúi xuống trước mặt Bùi Thời hôn anh một cái.
Từ khi Bùi Phi đến, Bạch Đào vẫn luôn làm bộ, nhưng giờ phút này, cô không hề có chút giả tạo nào, ngọn nến hình trái tim vẫn đang cháy, dưới ánh nến đung đưa, ánh mắt Bạch Đào nhìn Bùi Thời vô cùng dịu dàng, không hề có chút ý xấu nào, Bùi Phi thậm chí còn thấy chút ngượng ngùng và xấu hổ trong mắt cô…
Người phụ nữ lại nhìn Bùi Thời một lát rồi mới rời ánh mắt đi, giọng nói rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như chìm trong tiếng đàn piano của Bùi Phi…
“Ông xã, cảm ơn anh đã cùng em đón sinh nhật, em rất vui.”
Bùi Thời sửng sốt, sau đó có chút mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác: “Em vui là được rồi.”
……
Thật là một đôi nam nữ chó má vô liêm sỉ!
Đây là ấn tượng đầu tiên hiện lên trong đầu Bùi Phi vào lúc này, mặc dù nói anh trai mình như vậy là không thích hợp lắm, nhưng…
Này còn hát chúc mừng sinh nhật cái gì chứ? Sao không hát lãng lý cá lãng luôn đi?
Bùi Phi có một loại cảm giác rằng mình rõ ràng ở đó, nhưng lại dường như không tồn tại.
Lúc này cô ta thật sự có chút hoảng hốt rồi, đến mức khi Bạch Đào bật đèn lại bắt đầu cắt bánh, cô ta vẫn còn có chút lơ đễnh.
Xong rồi.
Trong lòng Bùi Phi chỉ có một suy nghĩ như vậy.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ dường như đang chơi thật.
Bạch Đào có lẽ thật sự muốn làm chị dâu của cô ta, dẫm lên đầu cô ta mà làm mưa làm gió cả đời rồi.
Nhận thức này đả kích Bùi Phi đủ nặng, khiến cô ta không có lòng ứng chiến tiếp, bị Bạch Đào tàn sát ngay trước mặt…
“Phi Phi à, em đã dùng tinh chất mọc tóc lần trước chị giới thiệu chưa? Sao tóc vẫn hơi mỏng vậy, hay là để chị đi nghe ngóng thêm cho em nhé? Gần đây nhiệt độ hạ xuống rồi, đỉnh đầu em chắc lạnh lắm nhỉ, để lần sau chị dâu lại mua cho em một cái mũ.”
“…”
“Còn cái vali lần trước em để lại kia, nói trong đó có cái gì ấy nhỉ? À, dải băng rôn với bóng bay phải không? Đáng tiếc là chị và anh trai em không dùng đến, chỉ có thể dùng nó vào tiệc rượu đầy tháng cho bé con trong tương lai rồi, hoặc để lại dùng cho đám cưới của em cũng được, những thứ này cũng có thời hạn sử dụng, cũng không biết em có thể kết hôn trước ngày hết hạn hay không nữa haizz…”
“…”
……
Hôm nay Bùi Phi đã tước vũ khí đầu hàng, hoàn toàn không có chút phản kháng nào, mặc dù Bạch Đào có chút kỳ lạ sao cô ta lại rời khỏi chiến trường kích thích dễ dàng như vậy, nhưng niềm vui chiến thắng vô cùng lớn, Bạch Đào cảm thấy cô quả thực là phong vân hùng bá thiên hạ, người phụ nữ của anh cả không đủ để hình dung về cô, cô phải là chị cả, Bùi Thời là người đàn ông của chị cả mới đúng!
Tác giả có điều muốn nói:
[Màn kịch nhỏ] của [Edogawa Random]
Trong miệng Bùi tổng: Cô ấy quả thực là mặt trái của tài liệu giảng dạy về bạn đời.
Trên thực tế: Nướng bánh sao lại khó vậy.