Trịnh Võ Quyết mở cánh cửa địa ngục trong tim, một luồng hơi nóng phừng phừng bốc ra.
Cả ba nhìn vào thì thấy một biển lửa mệnh mông.
Hắc bạch vô thường cũng không chịu được nhiệt mà lắc đầu.
Hắc vô thường tặc lưỡi.- " là hoả hải ngục.
Nhìn biển lửa rộng mênh mông và bùng cháy thế này, xem ra tội lỗi của ngươi vừa nhiều vừa lớn à nha"Bạch vô thường nhìn vào biển lửa mà thở dài.- " lúc trước ngươi làm ăn nhiều lần ép lấy cả dồn người khác vào đường cùng, khiến người ta căm hận thấu xương.
Lửa bên trong ngục này chính là lửa căm hận của họ, chính là oán nghiệp của ngươi "Nhìn biển lửa cháy đỏ hừng hực, bên trong có bốn con quỷ to lớn chờ đợi, Trịnh Võ Quyết run rẩy quỳ xuống khóc lóc van xin.- " hai vị quan sai, xin hãy tha cho tiểu nhân lần này, tiểu nhân sẽ ăn năn xám hối không làm chuyện xấu nữa "Hắc bạch vô thường thoáng nhìn nhau ngạc nhiên.
Đã giải thích rằng đây là nghiệp phải trả, bây giờ không trả thì sau này trả, làm sao mà tha được bây giờ? Họ nhìn Trịnh Võ Quyết mà lắc đầu.- " Trịnh Võ Quyết, chắc ngươi hiểu nhầm gì đó rồi.
Chúng ta chỉ là người thi hành pháp luật, ở đây bọn ta hoàn toàn không có chút quyền lực nào.
Ngươi có van xin bọn ta cũng vô ích thôi "Trịnh Võ Quyết ngước lên nhìn hắc bạch vô thường mà tròn mắt ngạc nhiên.
Nếu bọn họ không có quyền lực thì ai có.
Hắc bạch vô thường nhìn thấy đôi mắt ngơ ngác đó của hắn, cũng tiện đường mà giải thích.- " chúng ta là quan sai có trách nhiệm thi hành pháp luật.
Pháp luật như thế nào thì chúng ta thi hành như thế ấy, không thể như nhân loại các ngươi bẻ cong pháp luật để làm chuyện xằng bậy được.
Luật của âm giới là không thể sai lệch "Trịnh Võ Quyết tuyệt vọng.
Ở trên dương thế "cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền " , thế nhưng âm giới lại hoàn toàn khác.
Giờ có van xin hay mua chuộc thì cũng bằng cách nào khi mà hắc bạch vô thường không có khả năng làm sai luật.
Đang tuyệt vọng, hắc bạch vô thường lại bất ngờ nói.- " thực ra thì...!người duy nhất có quyền thay đổi mọi thứ ở đây chính là ngươi"Trịnh Võ Quyết mắt sáng rỡ, ngước lên nhìn chờ đợi lời giải thích như một đứa trẻ háo hức chờ được quà.
Hắc bạch vô thường lại chỉ vào bốn con quỷ đang bốc cháy ngùn ngụt bên trong địa ngục mà hỏi "- " ngươi có biết bốn con quỷ đó tên gì, và được sinh ra như thế nào không?"Trịnh Võ Quyết đương nhiên không biết rồi, nhưng lúc này đã nhận ra điều gì đó đặc biệt.
Từ nãy giờ có ba người vào ba tầng địa ngục khác nhau, và số lượng quỷ bên trong mỗi tầng đều là bốn con, chắc phải có điều gì ẩn chứa.
Hắc bạch vô thường chẳng chờ hắn hỏi mà cười nhạt, vào vấn đề luôn.- " bốn con quỷ đó là quỷ tham, quỷ sân, quỷ si, và quỷ hận.
Chính lòng tham, sân, si, hận trong tâm hồn mỗi con người đã sinh ra lũ quỷ trong tim này"Trịnh Võ Quyết giật mình, những con quỷ ghớm ghiếc đó là do tâm ma của hắn sinh ra sao? Hắc bạch vô thường lúc này ngắm nhìn bốn con quỷ đó mà trầm ngâm.- " bốn con quỷ này to lớn hay nhỏ bé đều tùy thuộc vào tham, sân, si, hận của ngươi.
Nếu ngươi ít đi những tâm ma đó thì bọn quỷ sẽ bé nhỏ yếu đuối chẳng làm gì được ngươi.
Nếu ngươi tâm thiện không làm chuyện ác thì địa ngục thậm chí còn chẳng tồn tại để cho bọn quỷ trú thân.
Cho nên nói địa ngục tồn tại hay không đều do ngươi quyết định cả "Nói đến đây thì bước đến trước mặt Trịnh Võ Quyết mà cười lạnh.- " hoả hải địa ngục này là tâm của ngươi hình thành, quỷ trong đó do tâm ma của ngươi sinh ra, lửa trong đó là nghiệp của ngươi đã tạo.
Bây giờ thì...!vào đó một chút chứ nhỉ?"Trịnh Võ Quyết nhìn biển lửa bùng cháy, lại thấy lũ quỷ vừa to vừa ghớm ghiếc khiến hắn kinh hãi càng kinh hãi hơn.
Hắn vái lạy hắc bạch vô thường mà r3n rỉ.- " xin hai vị quan sai nghe tiểu nhân nói vài lời.
Tiểu nhân làm nghề buôn bán, trong cái nghề buôn bán thì ai mà chẳng muốn mua rẻ bán đắt, ai mà chẳng phải ép giá người khác.
Nếu vì buôn bán mà bị tội nặng như vậy thì xin hỏi thế gian ai dám làm nghề buôn bán nữa đây? Còn nói chuyện vị vương tử kia, vốn tất cả đều chỉ là hiểu lầm nho nhỏ.
Tại hạ nhầm tưởng vương tử thao túng hồn ma làm điều bạo ngược, lại nóng lòng trừ hại cho dân nên có bồi dưỡng quan trấn một chút tiền gọi là tiền bôi trơn mà thôi.
Những chuyện tại hạ làm đều là nghề mưu sinh và xuất phát từ tâm thiện, từ tận đáy lòng không một lời dối trá, xin hai vị quan sai minh xét "Nói xong thì vái đầu sát đất.
Hắc bạch vô thường trước những lời "từ tận đáy lòng" ấy thì bật cười.- " phải phải, chúng ta đâu có nghi ngờ lời nói của ngươi.
Chúng ta đều tin lời nói của ngươi là thật lòng, chỉ là bị phủ "hào quang nhân vật chính" mà thôi "Trịnh Võ Quyết nghe thấy lời nói của mình được tin tưởng thì mừng rỡ, nhưng hắn lại không hiểu hào quang nhân vật chính là gì, liền ngước lên nhìn.
Hắc bạch vô thường nhìn hắn mà cười nhạt.- " ngươi có biết không, tất cả chúng ta đều luôn tự cho rằng mình là người tốt, có mấy ai tự cho mình xấu đâu? Trước đây có một tên cướp chuyên đi rình những người phụ nữ đeo vòng tay vàng mà cuớp.
Hắn ra tay tàn độc, chặt lìa tay người ta để cướp vàng, tội ác chồng chất.
Thế nhưng khi xuống địa ngục hắn có hối hận không?"Một câu hỏi đưa ra, Trịnh Võ Quyết ngơ ngác, hắc bạch vô thường lại cười nhạt.- " Không hề, không một chút hối hận.
Hắn nói rằng tại sao những người đó giàu có nhiều vàng trong khi có nhiều người nghèo khổ , hắn cướp vàng về chia cho người nghèo chính là thay trời hành đạo, và hắn cho rằng hắn là một anh hùng đấy, nghe hay quá phải không? "Trịnh Võ Quyết ngơ ngác, trước những lời này thì trong lòng hoang mang.
Hắc bạch vô thường tới hai bên dìu hắn dậy, nói nhẹ nhàng vào tai.- " tên cướp ấy