Trịnh Võ Quyết và Lâm Chấn Anh đi trên một cỗ xe ngựa đến làng Ngọn, bọn họ bắt đầu lân la dọc bìa rừng phía tây để tìm kiếm ngôi nhà hoang mà Vạn Vân Phong đã nhắc đến.
Thế mà đi cả buổi cũng chẳng thấy ngôi nhà nào, xem ra có chút vấn đề gì đó.
Cỗ xe ngựa đang đi, đạo sĩ bất chợt nói.- "được rồi, dừng lại ở đây đi"Đánh xe lập tức dừng lại, đạo sĩ liền xuống ngựa chậm rãi bước về phía rừng mà nhìn vào trầm ngâm.
Trịnh Võ Quyết cũng bước xuống đi theo, cũng nhìn vào phía rừng rậm mà thở dài nói.- " xem ra ngôi nhà này có thể đã được ngụy trang hay ẩn nấp đâu đó, có lẽ vẫn là đợi sáng mai để bạch tiên sinh dẫn đường rồi "Đạo sĩ quay sang nhìn Trịnh Võ Quyết mà nhíu mày.- " ngươi thật sự tin tưởng hắn vậy sao? Mặc dù không nhìn thấy gì mà vẫn tin hắn à?"Trịnh Võ Quyết hiểu tâm tư của đạo sĩ, nếu là hắn trước khi xảy ra chuyện thì cũng chẳng tin người như thế.
Hắn bật cười qua loa.- " ta biết ông cảm thấy ta quá khờ dại.
Nhưng mà tin ta đi, ta có lý do cho niềm tin của mình "Lâm Chấn Anh tặc lưỡi một cái, mắt hướng về rừng cây mà nói.- " lý do gì mà ngươi tin tưởng đến mức ấy chứ? Nhưng mà lần này ngươi đặt niềm tin đúng chỗ rồi"Trịnh Võ Quyết khẽ ồ lên ngạc nhiên.
Đạo sĩ lúc này chỉ tay về phía rừng mà nói.- " ngươi không phải là người tu đạo nên không thấy được yêu khí.
Ngươi nhìn bìa rừng trước mặt mà xem.
Trong rừng lại có khoảng trăm cây đa mọc thành một quần thể chiếm diện tích lớn với rể cây chằng chịt.
Bên dưới những tán cây đa kia có oán khí bốc lên, xem chừng có cái gì đó ẩn giấu ở đó"Trịnh Võ Quyết lại một lần nữa ồ lên ngạc nhiên.
Trong rừng thì có cây to là chuyện bình thường, chỉ là đạo sĩ đã nhìn ra oán khí tỏa ra mà nhận ra điều bí mật ẩn giấu.
Quyết quay lại nhìn người đánh xe mà nói lớn.- " Hải, quay xe..."Người đánh xe tên Hải lập tức quay cỗ xe ngựa lại, đoạn nói vào.- " ông chủ, về thôi"Trịnh Võ Quyết đưa tay ra hiệu cho người đánh xe chờ đợi, đoạn đến gần đạo sĩ mà nói.- " tiên sinh xin đừng manh động.
Để sáng mai chuẩn bị kỹ lưỡng rồi cùng đánh vào đó, bây giờ chúng ta trở về thôi"Đạo sĩ lại đưa tay ra hiệu cho Trịnh Võ Quyết im lặng như cái cách hắn ra hiệu cho người đánh xe , trầm ngâm một chút.- " ta tất nhiên sẽ không manh động bước vào rừng đa ấy, nhưng nếu đứng xa thế này vẫn chưa chắc chắn được những gì nhìn thấy , cần phải cẩn thận hơn.
Bây giờ ngươi ở đây đợi ta, để ta lại gần quan sát kỹ hơn một chút nữa, rồi sau đó chúng ta cùng về "Lời nói này nghe rất hợp lý, Quyết không thể phản bác được gì.
Đạo sĩ nói xong thì chậm rãi bước về phía khu rừng ấy.
Quyết lúc này cũng tò mò chạy theo sau.
Lâm Chấn Anh thấy vậy thì nhăn nhó.- "ngươi theo ta làm gì? Không sợ chết à?"Trịnh Võ Quyết nghe vậy thì cười nhạt.- " tiên sinh, chúng ta chỉ đứng bên ngoài thì có gì nguy hiểm chứ? Vả lại có xảy ra chuyện gì thì chẳng phải đã có tiên sinh ở đây rồi đó sao?"Hai hàng chân mày khẽ giật giật, Lâm Chấn Anh không biết lời nói này đang khen ngợi hay là mỉa mai đây? Thôi thì mặc kệ, việc gì cần làm thì phải làm.
Đạo sĩ chậm rãi bước gần về phía rừng, cứ thế cho đến lúc cách bìa rừng ba trượng rồi đứng lại nhìn thật kỹ vào bên trong.
Đạo sĩ nhăn mặt nói.- " ngươi xem.
Cây to bóng lớn che hết khiến cho ánh mặt trời không chiếu vào được bên trong.
Rễ cây vừa to vừa nhiều chằng chịt che giấu đi căn cứ bí mật ẩn sâu bên trong.
Đây đích thị là cao thủ bùa chú rồi "Trịnh Võ Quyết không phải tu đạo nhưng cũng hiểu lời nói vừa rồi, hắn giật mình hỏi.- " cao thủ bùa chú ? Vậy thực sự là đạo sĩ Kiên Bào sao?"Lâm Chấn Anh chống nạnh, nhìn thật kỹ vào sâu trong rừng đa, hai hàng chân mày nhíu lại.- " oán khí bên trong kia vừa nhiều vừa đậm, xem ra đã lạc vào ma đạo từ lâu rồi.
Ta khẳng định hắn là cao thủ, nhưng có phải là Kiên Bào hay không thì không có gì để khẳng định cả"Vậy là Lâm Chấn Anh vẫn không dám khẳng định, xem ra ông ta là một người rất cẩn trọng trong công việc.
Trịnh Võ Quyết cũng âm ờ, tiện chân đá cục đất dưới chân một cái.
Đạo sĩ nhìn thấy thì ánh mắt trở nên nghiêm túc, bất ngờ kéo Trịnh Võ Quyết ra sau khiến hắn ngơ ngác.
Đạo sĩ từ từ cúi xuống bốc một nắm đất lên xem xét cẩn thận, khiến cho Quyết tò mò hỏi.- " tiên sinh, có gì đó không ổn sao?"Lâm Chấn Anh vân vê cục đất trên tay, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Ông ta úp tay lại, rải nắm đất từ từ xuống, quan sát kỷ lưỡng.- " cái này là đất vôi , loại chuyên dùng để giữ thi thể người chết.
Xem ra kẻ thao túng hồn ma này còn là một cao thủ hành thi"Hành thi ư? Đây có phải là loạt thuật sử dụng cương thi để làm chuyện xấu, là một loại ma đạo kinh dị.
Trịnh Võ Quyết run lên, không còn đứng vững.
Lâm Chấn Anh thấy sự tình rất không ổn, đưa tay lên miệng "suỵt" một cái rồi thì thầm.- " chúng ta phạm sai lầm rồi.
Trận pháp mai phục của tên ma đạo kia không chỉ ở trong rừng đa mà mở rộng ra bên ngoài, chúng