Rối thi và đạo sĩ đứng cách nhau ba trượng, mỗi bên đều có toan tính riêng.
Người khiển rối niệm chú, vẽ một đạo bùa rồi truyền chân khí vào con rối trên bàn, những ngọn nến xung quanh con rối bùng cháy dữ dội.
Bên ngoài trận chiến, cương thi hạ đao xuống và từ từ bước tới thu hẹp khoảng cách với đối thủ.
Đao sĩ cầm chắc mộc kiếm, theo dõi từng bước chân của cương thi mà phán đoán hành động tiếp theo đồng thời tung một đạo bùa về phía nó.
" Vút..." Đạo bùa bay tới, cương thi khẽ lắc đầu né tránh nhẹ nhàng khiến đạo bùa bay ra sau rớt xuống.
Lâm Chấn Anh khẽ nhếch mép, đúng là không dễ đánh trúng giống như đánh cương thi cấp thấp.
Cương thi thu hẹp khoảng cách còn một trượng, nó bất ngờ đá mạnh xuống đất một cái "bộp" , bụi bay tung tóe về phía đối thủ.
Đạo sĩ giật mộc kiếm lên cao, lập tức lướt qua một bên tránh né.
Từ trong đám bụi, cương thi lao vút ra vung đao chém tới.
Cương thi chỉ là xác chết, nghĩa là đôi mắt của nó cũng là đôi mắt chết.
Nó cảm nhận mọi vật xung quanh không phải bằng mắt mà bằng cảm quan sinh mệnh, vậy nên bụi bay tung tóe chỉ có cản tầm nhìn của người sống chứ không ảnh hưởng đến nó.
Đạo sĩ hiểu điều này, ông lui về và đã chuẩn bị ứng phó." Đoàng ..đoàng ...đoàng..đoàng..
đoàng .." đạo sĩ tung một lúc năm đạo bùa vào cương thi nổ to như pháo.
Lúc đối thủ dễ bị trúng đòn nhất là lúc đối thủ đang có hành động gì khác, như vung đao chém chẳng hạn.
Lâm Chấn Anh lợi dụng sự nhanh nhẹn cơ động của mình mà vừa né tránh đường đao vừa tung bùa phản công đánh thẳng mặt cương thi.
Nó lảo đảo lùi lại, xem ra năm đạo bùa đủ mạnh để làm tổn thương nó.Đạo sĩ vận chân khí lao đến, lợi dụng nó đang lảo đảo mà vung mộc kiếm nhắm thẳng cổ họng đâm tới.
Cương thi vung đao lên đỡ, " cốp..." Mộc kiếm đâm phải thân đao tạo nên tiếng động.
Từ mũi mộc kiếm, máu chó lan sang thanh đao của cương thi.
" Phừng..." Từ vị trí máu chó bị dính, một ngọn lửa phừng lên đốt cháy ma khí của cương thi.
Kẻ khiển rối giật mình, bản thân cũng bị ảnh hưởng.
Hắn lập tức điều khiển cương thi vận lực đẩy đối thủ ra, đồng thời nhảy lùi ba trượng mà vứt thanh đao xuống đất chà mạnh nhằm chùi hết vết máu chó khỏi cây đao.
Đạo sĩ thấy vậy hét to một tiếng, cầm mộc kiếm lao vào tấn công khi mà cơ hội ngon ăn này không phải lúc nào cũng có.
Mộc kiếm lao tới lại một lần nữa nhắm vào cổ họng, nơi mà tập trung nhiều ma khí nhất, cũng là yếu điểm của cương thi.
" Kẹt kẹt..." Tiếng đao chà sát xuống đất vôi nhanh hơn, khi mộc kiếm đâm tới cũng là lúc cương thi vung đao chém lên với toàn lực." Hử, kịp sao?" Đạo sĩ khẽ nhíu mày mà thu kiếm lại, nhảy sang trái tránh né, đồng thời bắn ba đạo bùa chú vào cương thi nổ tung tóe.
Bên trong nơi ẩn náu, kẻ khiển rối cười nhạt.- " lần này chỉ b ắn ra ba đạo bùa, không phải ngươi đã hết bùa chú rồi đó chứ?"Kẻ khiển rối nhận định không sai, bùa chú không phải là thứ muốn vẽ bao nhiêu thì vẽ.
Có những thứ ảnh hưởng đến bùa chú quyết định chất lượng lá bùa.
Thứ nhất là chất liệu giấy, thứ nhì là chất liệu mực, và thứ ba, cũng là quan trọng nhất chính là linh lực của người vẽ bùa.
Khi người đạo sĩ vẽ bùa, họ chọn loại bùa chú cần vẽ và truyền linh lực của mình vào ngòi bút.
Mực và giấy sẽ lưu giữ linh lực của người thi triển, nhưng không phải là mãi mãi mà sẽ thất thoát theo thời gian tựa như cục pin lâu không dùng sẽ tự hết điện.
Đạo sĩ trước khi đi làm việc sẽ vẽ vài đạo bùa, và linh lực không phải vô tận nên số đạo bùa vẽ được tùy thuộc vào tu vi đạo sĩ.
Sau khi vẽ bùa xong thì cũng cần thời gian để phục hồi.
Lâm Chấn Anh có vẻ đã dùng hết đạo bùa của mình rồi.
Nhận thấy điều ấy, kẻ khiển rối lập tức thi triển ma thuật cho cương lao tới." GÀO..." cương thi gầm rú lên vung đao xả liên hoàn thức, tiếng đao xé gió nghe vun vút cảm giác kinh người.
Đạo sĩ nhẹ nhàng tránh né, không có đạo bùa để phản công nữa khiến ông ta trở nên bất lợi rất nhiều." Vù vù..." Tiếng đao sượt ngang cuốn gió tựa như tiếng nói thần chết ngang tai.
Một đường đao chém ngang cổ, đạo sĩ vội vàng hụp người xuống.
Lưỡi đao vút qua thuận theo hướng kéo lên trời chém xuống khiến đạo sĩ vừa hụp người tránh phải vội bật xoay người tránh thêm đòn nữa.
Ông không thể đỡ được nhát chém ấy vì mộc kiếm của ông sẽ bị chém đứt.
Khi vừa nhảy xoay người, đạo sĩ cũng thuận đà mà đâm lưỡi kiếm tới.
Cương thi lập tức vận lực nhảy lùi lại ba trượng, nó cũng không thể đưa đao đỡ vì sợ bị dính máu chó bôi trên kiếm.
Thế là tình huống bây giờ, cả hai đối thủ đều không thể chạm kiếm với nhau.Cả đạo sĩ và cương thi tiếp tục thủ thế, mọi chuyện dần trở nên bất lợi.
Sức người thì có hạn, mà cương thi kia đang ở trong trận địa của kẻ khiển rối, có thể hấp thụ trực tiếp oán khí trong trận mà chiến đấu không biết mệt mỏi.
Đạo sĩ nhận ra tình thế bất lợi, lẩm bẩm một câu.- " đánh rắn phải đánh vào đầu"Lập tức bật nhảy, lao thẳng vào hướng rừng đa mà hét lớn.- " tên khốn kiếp, đừng trốn nữa.
Ra đây đánh với ta đi"Cái này chính là muốn lao vào trong sào huyệt trực đối đầu với kẻ khiển rối sao? Kẻ ấy núp trong bóng tối mà cười nhạt.- " muốn đánh với ta? Vượt qua rối thi của ta trước đã"Lập tức hành thuật, cương thi lao vút tới tấn công.
Đạo sĩ vừa mới bước vào ranh giới rừng đa đã cảm nhận ma khí sát sau lưng mình, quay phắt lại thì thấy cương thi đã đuổi kịp, khiến ông ta giật lùi.
Trong khoảng khắc giật lùi ấy thì