Hoa Quả trang dưới ánh trăng đêm đẹp một cách khủng khiếp, một vẻ đẹp chết chóc.
Hai hàng quỷ cốt cùng với những tên tướng quỷ ở đó đã khiến hy vọng mong manh của hai người họ bị dập tắt hoàn toàn.
Hải phu xe lúc trong cơn tuyệt vọng lại lấy ra can đảm mà hỏi lớn.- " ngươi có phải là viên võ tướng sở hữu Hoa Quả trang mà mọi người đồn đại? Phải không?"Chủ quỷ nghe vậy thì bất chợt có chút hoài niệm, khẽ đưa tay lên vuốt cái cằm xương, nơi mà trước kia có một bộ râu ở đó.
Hắn nhẹ nhàng ngước đầu lên, trong lòng xao xuyến nhớ lại quá khứ lúc sinh thời của mình.- " ngươi nói không sai.
Ta họ Cổ, tên Bu, là thượng tướng quân của Đông Ngô, và cũng là chủ của trang viên này"" Cổ Bu...?" Lâm Chấn Anh và Hải phu xe đồng loạt thốt lên, vậy ra đây là tên thượng tướng Cổ Bu khét tiếng một thời đó sao?Bộ xương khẽ gật gù.- " không sai, chính là lão tướng"Lâm Chấn Anh và Hải phu xe thoáng nhìn nhau run sợ.
Cách đây không lâu Đông Ngô sở hữu một viên thượng tướng khát máu giết người như ngóe, chính là tên Cổ Bu này.
Hắn là một kẻ tam quan vặn vẹo, tự cho mình là chân nhân nhưng nhân cách không bằng cầm thú.
Mỗi thành trấn mà hắn đem quân đến đều bị đồ sạch, máu chảy thành sông.
Hắn nhân cách vặn vẹo đến độ cha hắn bị Ngô Hoàng triệu lên phạt một vạn đồng đông ngô, mà bản thân hắn thì bị phong sát tước hết chức vụ.
Lâm Chấn Anh lúc này bước lên cười nhếch mép.- " thì ra là thượng tướng Cổ Bu lừng danh.
Nghe nói ông lập được nhiều công trạng nên được Ngô Hoàng ưu ái cho về hưu sớm an hưởng tuổi chưa già.
Tại hạ bái phục, bái phục"Thông thường kẻ yếu đứng trước kẻ mạnh thì không nên làm mất lòng kẻ đó.
Nhưng mà có mất lòng hay không thì cũng chẳng thay đổi được kết quả.
Trong lúc đường cùng, con người có tính phản kháng.
Hải phu xe lúc này cũng bước lên cười nhếch mép.- " Cổ Bu tướng quân danh tiếng lẫy lừng đến nỗi Ngô Hoàng cũng phải e sợ, không dám để tướng quân cầm quân lâu mà ưu ái tặng cho tướng quân trang viên ở Giao Chỉ này, đúng là ưu ái công thần nha"Lời nói khen chê mập mờ, móc máy không dễ biết, thâm nho khó đoán.
Cổ Bu lúc này lại vào trạng thái " chân nhân " đạo mạo, vuốt bộ râu đã không còn tồn tại mà thở dài tưởng tượng.- " ta sinh ra đã tài năng xuất chúng, hiểu biết hơn người, đứng trên đỉnh cao trí tuệ, cũng vì thế mà bị nghi kỵ ganh ghét.
Bọn tiểu nhân Đường Thiếu tố cáo ta lên Ngô Hoàng khiến ta bị bệ hạ ép về hưu non, đày đến chốn Giao Chỉ cực nam xa xôi này.
Tên Đường Thiếu ngụy quân tử kia vẫn chưa yên tâm, hắn xàm tấu bệ hạ khiến ông ta quyết tâm trừ khử ta mà ban cho ta cùng tất cả thuộc hạ trung thành một chén rượu độc, khiến chúng ta chết không nhắm mắt.
Quả là nhân sinh tăm tối, kẻ xấu đắc ý mà..."Nói đến đây thì bật khóc hu hu, mà bọn thuộc hạ cũng bật khóc theo.
Lâm Chấn Anh và Hải phu xe nhìn một đám xương cốt đang khóc mà không hiểu chúng khóc bằng cách gì khi mà chỉ có mỗi cái hộp sọ.
Tên chủ quỷ khóc một hồi thì đưa tay áo lau nước mắt tưởng tượng của mình, sụt suỵt nói tiếp.- " thế nhưng trời không tuyệt đường của chân nhân.
Hôm nay ông trời sắp xếp cho ta một cơ thể sống hoàn mỹ để ta nhập xác đoạt hồn, khôi phục lại sinh mệnh vĩ đại của mình""Nhập xác đoạt hồn?" Lâm Chấn Anh và Hải phu xe tròn mắt, đây không phải là muốn hồi sinh ư? Lúc bọn họ còn đang ngạc nhiên, chủ quỷ quay sang nhìn nam nhân áo trắng vẫn đang ngủ đằng kia mà tấm tắc.- " tên bạch y kia vừa bước vào đây đã khiến ta vô cùng vui sướng.
Cơ thể của hắn nhìn có vẻ không có đấu khí nhưng bên trong lại ẩn chứa sức sống mãnh liệt.
Lại nói cơ thể săn chắc hoàn mỹ ấy thật xứng đáng là cơ thể mới cho bổn tướng quân"Cả hai người quay phắt sang nhìn.
Vạn Vân Phong vẫn đang nằm ngủ say trên ghế.
Vậy cái xác mà tên chủ quỷ ấy nói đến chính là đây sao? Hải phu xe bất ngờ hét to.- " Bạch tiên sinh mau dậy đi, có kẻ muốn đoạt xác ngài kìa..."Không một phản ứng, một động tĩnh, chẳng lẽ ngủ say đến vậy? Hải quay sang nhìn chủ quỷ mà nheo mắt.- " các ngươi...!đã làm gì bạch tiên sinh rồi hả?"Tên chủ quỷ bật cười mà lắc đầu.- "