Thu nhi tâm trạng rất vui vẻ liền đi thẳng ra chợ tìm mẹ mình.
Chợ lúc này đang vào cao điểm nên đông đúc tấp nập người mua bán.
Thu nhi tới chỗ mẹ hay ngồi bán, gặp mẹ mình mà vui vẻ bước lại ngồi cạnh mà gọi.- " mẫu thân, người hôm nay buôn bán tốt không?"Thấy con gái đến bên mình với một nụ cười tươi, bà cũng đáp lại con mình với nụ cười, nhưng trong lòng có chút thắc mắc mà hỏi.- " sao con lại ra đây, có chuyện gì xảy ra à? Thấy con vui vẻ như vậy có phải chăng có điều gì đó tốt lành?"Thu nhi vẫn nụ cười rạng rỡ, nàng khẽ gật đầu.- " vâng, có chuyện rất vui.
Mẫu thân sẽ không ngờ được đâu.
Đó là..."Thu nhi bắt đầu kể lại những chuyện xảy ra ở nhà cho mẹ nghe.
Người mẹ ban đầu tò mò, rồi cảm thấy thú vị, cuối cùng lại sung sướng vô cùng mà thốt lên.- " thật không thể tin được, thật tuyệt vời.
Thu nhi, con nói thật chứ? Không phải là đang đùa giỡn với mẹ đó phải không?"Thu nhi lắc đầu lập tức, nụ cười nở như một bông hoa thắm tươi, nàng khẽ níu tay mẹ mình.- " con làm sao dám đùa giỡn như vậy chứ, mọi chuyện đều là thật.
Phụ thân rất vui nên nói con ra đây gặp mẹ, cha dặn mẹ chừa lại một ít đồ để mình nấu một bữa ngon ăn mừng sự kiện này, mừng tiểu đệ trưởng thành"Người mẹ vui mừng khôn xiết, gật đầu sung sướng.
Bà nhìn xuống những món đồ mà mình đang bán, tâm trạng hưng phấn mà reo vui.- " đúng đúng, phải ăn mừng.
Điều này thật tuyệt vời, ta phải về sớm chuẩn bị"Miệng nói tay làm, bà ta lựa lại những gì ngon nhất để dành sang một bên.
Hai con cá lóc lớn, một ít rau củ đi kèm đã được bỏ riêng vào giỏ để chuẩn bị cho bữa trưa.
Hàng còn lại không nhiều đã nhanh chóng được bán hết, hai mẹ con thu xếp đồ đạc trở về nhà......Lại nói về Trần Viện, trong lòng sung sướng mà cầm áo đi thật nhanh ra đầu làng, nhiều người không biết còn tưởng ông đang gặp chuyện gì gấp rút lắm vậy.
Trần Viện tới nhà khách hàng giao áo, vị khách nhìn cái áo mới may mà cảm thấy hài lòng lắm, tấm tắc khen ngợi.- " quả nhiên là tay nghề gia truyền, với tay nghề này tôi nghĩ ông có thể lên Cổ Loa thành để mở tiệm được đấy"Trần Viện bật cười không nói, thực sự đây là một lời công nhận tài năng của ông khiến ông rất vui.
Người khách cất chiếc áo đi mà quay sang nhìn Trần Viện với chút tiếc nuối.- " vừa đẹp như hàng ở Cổ Loa, nhưng giá cả chỉ bằng một nửa.
Tôi sợ sau này ông già rồi thì làng này biết kiếm đâu thợ may lành nghề như ông nữa đây?"Lời nói này có chút tiếc nuối, nếu là trước kia thì Trần Viện đã thở dài buồn phiền rồi, nhưng hôm nay thì lại khác.
Vừa nghe xong lời cảm thán của khác thì ông ta như được mở lời, lập tức nói điều mình đang vui sướng.- " chuyện này ông đừng có lo, mọi chuyện trời cao khắc sẽ có sự xắp đặt.
Con trai tôi hôm nay đã bắt đầu tập may và đã thể hiện được năng khiếu của nó, tôi tin rằng sau này không những có thể bắt kịp mà chắc chắn nó sẽ còn vượt qua tôi "Lời nói đầy tự hào và cả sung sướng nữa.
Người khách quay sang nhìn thợ may mà khẽ ồ lên một tiếng ngạc nhiên.
Ở làng này ai cũng biết Trần Đú Cần là đứa trẻ lười nhác, bỏ qua chuyện nó ăn cắp tiền của đền thờ Thạch Thần thì bản thân nó cũng là đứa trẻ duy nhất không chịu phụ giúp cha mẹ bất cứ điều gì, và còn chẳng chịu học may vá, vậy cớ gì mà...?Người khách có vẻ không tin lắm, nhưng nhìn