Đền thờ Thạch Thần buổi tối thắp đèn, nhang khói đầy đủ.
Trong buổi tối yên tĩnh ấy, ba người nhà Trần Viện bước đi vội vàng khiến chó sủa ầm ĩ cả ngôi làng, và bây giờ họ đang đứng trước đền.
Quản đền bước ra nhăn nhó hỏi.- " cả nhà ba người làm gì mà đến đền trong đêm tối thế này, không phải là đến thắp nhang khấn vái đấy chứ?"Trần Viện bước lên một bước, cúi đầu thi lễ thật thấp mà kể rõ sự tình.- " không dám giấu gì quản đền đại nhân, mọi chuyện là..."Trần Viện kể ra không sót câu nào, vừa kể vừa khóc, kể xong thì nước mắt như mưa mà nói.- " quản đền đại nhân, kiếp nạn Trần gia gặp phải chỉ có ngài mới cứu được khuyển tử mà thôi, xin ngài rũ lòng thương mà cho tôi mượn tiền.
Cứu được con rồi, tôi nhất định sẽ bán hết nhà cửa trả tiền cho ngài, xin ngài hãy tin tôi"Nói xong thì lại quỳ xuống mà vái lạy.
Quản đền lúc này phản ứng không khác gì người hàng xóm trồng chanh, khuôn mặt nhăn nhó, tay chống nạnh mà nói trong khó chịu.- " con hư tại cha mẹ quá nuông chiều, con ông bị như vậy là lỗi của ông.
10 nén vàng nhỏ không phải là ít, tôi cũng là Kinh tộc như ông chứ có phải Hán tộc cai trị đâu mà dư thừa tiền bạc cứu thằng nghịch tử ấy? Thôi, ông về đi "Nói xong phẩy tay một cái rồi quay lưng bước vào nhà.
Trần Viện thấy vậy thì kinh hãi, đây là hy vọng cuối cùng cứu sống con trai ông, không thể để người này đi được.
Trần Viện trong cơn hoảng loạn, lấy hết sức bình sinh lao đến ôm chầm lấy chân của quản đền, bò lết như một con chó mà òa khóc.- " oa oa oa...!đại nhân, xin hãy cứu lấy con tôi, cái mạng già này xin dâng cho ngài...hu hu hu..."Tiếng gào khóc nỉ non, Thu nhi và mẹ lúc này cũng đồng thời quỳ xuống vái lạy, cả hai mẹ con khóc nức nở cầu xin trong nước mắt.- " hu hu hu...!Quản đền đại nhân xin hãy rũ lòng thương, mẹ con chúng tôi khắc cốt ghi tâm, nguyện làm thân trâu ngựa trả nợ cho ngài..."Gia đình ba người khóc lóc thảm thiết ồn ào cả đền thờ.
Quản đền chống nạnh nhăn mặt khó chịu, trong lòng có vẻ như đã mềm đi rất nhiều.
Nhưng mà cứu lần này thì lần sau nó tiếp tục phá tiếp, mà lần sau sợ rằng sẽ còn nhiều hơn lần trước, tốt nhất là mặc kệ nó đi.
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ nhìn cảnh ba người quỳ lạy khóc lóc thế này ai chịu được? Đang khó xử lắm, bỗng có tiếng nữ nhân trong đền phát ra.- " Tây đệ, có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy, khiến ta không tài nào ngủ được.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"Mọi người ngước lên nhìn về phía tiếng nói, một nữ nhân đứng tuổi từ trong đền bước ra đến trước mặt họ.
Ba người nhà họ Trần nhanh chóng nhận ra người phụ nữ ấy là Lê Thị Đông, chính là bào tỷ của quản đền Lê Văn Tây.
Quản đền nhìn bào tỷ của mình mà cười khổ.- " tỷ à, cũng không có chuyện gì to tát đâu, chỉ là..."Quản đền kể lại mọi chuyện với bào tỷ của mình, cuối cùng không quên chốt một câu như dao đâm.- " cái tên nghịch tử ấy khỏi cứu cũng được, cứu nó lần này rồi lần sau nó cũng gây họa nữa thôi"Lời nói ra, Trần Viện nghe xong càng hoảng loạn mà ôm chặt chân của quản đền hơn nữa, run rẩy trông thảm thương lắm.
Lê Thị Đông nhìn thấy thì thương cảm, phụ nữ cảm xúc dễ rung động hơn đàn ông.
Bà ta cảm thấy phân vân, đang suy nghĩ đắn đo thì bất chợt nhìn sang phía Thu nhi mà thốt lên.- " a...!tiểu cô nương bé nhỏ ngày nào giờ đã lớn xinh đẹp quá"Lời nói khen ngợi, đoạn dịu dàng đến bên cạnh Thu nhi, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng mà tấm tắc.- " đẹp, thật sự rất đẹp.
Việc của tiểu đệ chúng ta không giúp được gia đình , nhưng cháu có thể giúp được cha mẹ cháu đấy.
Nói ta nghe, cháu có muốn chuộc em không?"Thu nhi ngơ ngác không hiểu, dù là thiếu nữ 16 tuổi nhưng nàng suốt ngày quanh quẩn trong nhà, thế nên có biết gì bên ngoài đâu, chẳng hiểu được lời vị phu nhân kia nói.
Người mẹ lúc này cũng ngơ ngác một chút, chợt nghĩ ra điều gì đó mà chuyển sang vô cùng hoảng hốt.
Bà vội vã ôm chầm lấy con gái như sợ bị người khác bắt mất, ánh mắt sợ hãi nhìn người phụ nữ kia mà lắc đầu liên tục.- " không, không được...!tôi không bán con đâu, nhất quyết không bán con..."Người mẹ cho rằng người phụ nữ này muốn