Sau chặng đường dài rời trấn trở về làng, cuối cùng cũng về được đến nhà.
Vợ chồng Trần Viện đã đứng ngoài cổng ngóng trông tự lúc nào rồi, vừa thấy cỗ xe ngựa thì vừa mừng vừa lo, không biết có chuộc được con mình rồi hay chưa.
Khi cỗ xe ngựa vừa dừng lại, phu xe vừa kéo rèm cửa thì Trần Đú Cần đã nhảy ra ngoài, nước mắt dàn dụa chạy về phía phụ mẫu mà gào lên.- " cha...!mẹ...con nhớ cha mẹ quá...hu hu hu..."Tiếng khóc nỉ non tưởng như một hiếu tử trở về nhà vậy.
Trần Viện ứa nước mắt, và vợ cũng bật khóc chạy lại r.ên rỉ.- " ôi con ta, con ta đã trở về rồi...hu hu hu..."Cả nhà ba người ôm nhau khóc rưng rức, giọt nước mắt không phải đau khổ mà là hạnh phúc đoàn tụ.
Trên xe, Triệu phu nhân thấy ba người họ cứ ôm nhau khóc mãi thì không muốn làm phiền, quay sang nhìn Thu nhi mà nói.- " ta không làm phiền niềm vui đoàn tụ của gia đình, vậy ta về trước.
Ngày mai ta quay lại đón cháu, hôm nay tranh thủ thu xếp đồ đạc rồi ngày mai theo ta, nhớ chưa?"Thu nhi cúi đầu "dạ" một tiếng , sau đó thì bước xuống xe.
Cỗ xe ngựa quay đi mà gia đình còn đang rưng rưng xúc động, đến khi đi được một đoạn thì Trần Viện mới nhận ra mà chạy theo gọi lớn.- " Triệu phu nhân, xin vào nhà uống nước đã, cho Trần gia được nói lời cảm ơn..."Lời nói lúc này đã quá trễ, cỗ xe ngựa đã đi quá xa.
Thu nhi liền bước tới bên mẹ, tay đỡ lấy người mẹ đi đứng khó khăn này mà nói.- " phu nhân có nói ngày mai sẽ quay lại, lúc đó cha mẹ nói lời cảm ơn vẫn chưa muộn, bây giờ chúng ta vào nhà thôi"Cha mẹ quay sang nhìn Thu nhi mà khẽ gật đầu nói.- " được, được, chúng ta vào thôi, vào nhà rồi nói "Thu nhi dìu mẹ bước vào, mà Trần Đú Cần đi sát cha nó, cả nhà lúc này cảm giác thật sự đã đoàn viên.
Trần Đú Cần lại níu tay cha nó mà nói.- " phụ thân, trong nhà có gì ăn không? Con đói quá"Trần Viện nghe vậy thoáng giật mình, nhận ra con chưa ăn gì thì lòng thương lắm, khẽ vỗ về nói.- " có con gà đang nhốt sau nhà.
Con vào ăn tạm cơm nguội trước, cha mẹ sẽ thịt gà làm cơm cho con ăn "Vừa nghe tới thịt gà thì Đú Cần sung sướng lắm, mà người mẹ lúc này cũng vui vẻ nói.- " con gà béo nhà ta để dành chính là lúc này, để mẹ vào chuẩn bị cơm ăn mừng gia đình ta đoàn viên, thật sự là một niềm vui lớn"Nói đoạn thì vui vẻ bước đi, không quên dặn Thu nhi.- " con gái, con sang nhà hàng xóm xin ít lá chanh đi, bây giờ đến lúc mở tiệc rồi"Thu nhi cúi đầu dạ một tiếng, rồi quay đi sang hàng xóm xin lá chanh.
Con gà béo mà mọi người nhắc đến là con gà mua từ thủa Trần Đú Cần chưa trộm tiền bỏ nhà đi.
Nghịch tử đi rồi, Trần Viện tiếc của mà nhốt lại, hàng ngày Thu nhi phải đi bắt sâu bọ tép cá nhỏ ngoài ruộng cho nó ăn.
Vì được chăm sóc kỹ nên nó còn béo hơn lúc mới bắt về, và hôm nay là ngày tận số của nó.Rất nhanh chóng, một nồi cháo gà thơm phức được nấu xong.
Gà luộc chặt ra xếp lên đĩa, lá chanh xắt nhỏ rắc lên, trông vô cùng hớp dẫn.
Cả nhà ngồi vào bàn ăn, vợ chồng Trần Viện lập tức mỗi người gắp một cái đùi gà vào bát Đú Cần mà nói.- " đây, con ăn đi cho nóng"Những gì ngon nhất đều dành cho con trai.
Đú Cần nhai ngồm ngoàm như hổ đói, vẻ mặt sung sướng lắm.
Phút giây này, vợ chồng Trần Viện nhìn con trai ăn mà si mê quên cả xung quanh, cảm giác rất hạnh phúc.
Thu nhi nhớ lại lời dặn của Triệu phu nhân, lúc này gắp một miếng rau vào bát, ngập ngừng nói .- " cha...!mẹ...!Ngày mai Triệu phu nhân đến đây là