Cỗ xe ngựa của Đường Lược chạy một mạch đến nghĩa trang của làng, đến nơi lập tức đậu bên ngoài.
Trên suốt chặng đường, Thu nhi luôn lo lắng không yên, vừa tới nơi đã lập tức chạy vào trong tìm kiếm.
Bước chạy của nàng băng băng qua gai góc đất đá, chẳng để ý gì xung quanh nữa, vừa chạy vừa gọi lớn hai tiếng " CHA ƠI...".
Đường Lược và hộ vệ thấy tình cảnh đó, họ thoáng nhìn nhau gật đầu yêu thích, sau đó vội chạy theo sau.
Thu nhi vừa chạy vừa gọi cha, cho đến khi nàng đến vị trí mà cha nàng bị đánh ngất, nàng sững người sợ hãi.
Cha nàng đã không còn nằm ở đây nữa, vậy thì ông có thể đi đâu? Nàng mường tượng rằng ông đã bị ai đó giết ch.ết rồi phi tang xác ở đâu đó, khuôn mặt bất chợt chuyển sang tái xanh.- " tiểu cô nương, đã tìm thấy thân phụ chưa?"Tiếng Đường Lược hỏi thăm.
Thu nhi lúc này không nói thành lời, chỉ tay loạn xạ, tâm trạng hoảng hốt vô cùng.
Võ sư Trần nhìn thấy sự hoảng hốt đó, lại qua cử chỉ loạn xạ cũng đoán được phần nào câu chuyện, ông khẽ nói.- " tiểu cô nương bình tĩnh, mọi chuyện chưa hẳn đã tồi tệ như cô nương nghĩ, để ta xem xét tình hình"Lời nói này trấn an Thu nhi, giúp nàng phần nào đó bớt sợ hãi.
Võ sư Trần lúc này cúi xuống quan sát vết tích còn lại, đôi mắt nheo lại suy luận.- " không có dấu vết đánh nhau, cũng không có dấu máu, xem ra không có thảm cảnh "Nói đến đây lại dò theo một đường đi, đưa tay chạm khẽ những cọng cỏ bị đạp xuống đất mà nói.- " có dấu chân theo một hướng khác, là dấu chân của một người.
Xem ra phụ thân của cô nương đã tỉnh lại và đi đâu đó rồi "Thu nhi nghe vậy thì mừng rỡ, chỉ cần ông an toàn là nàng mừng vui rồi, lúc này nàng mới mở miệng nói thành lời.- "cảm ơn trời, cha vẫn bình an.
Nhưng mà phụ thân đã đi đâu, không phải là đi báo quan đó chứ?"Lời nói của Thu nhi không phải không có lý, có lẽ Trần Viện đã một mạch lên quan rồi.
Thế nhưng báo quan vẫn cần cáo trạng và rất nhiều thủ tục phiền phức, Đường Lược suy nghĩ gì đó rồi nói.- " suy đoán thì phải tìm hiểu, bây giờ chúng ta vẫn nên về nhà cô nương tìm trước, sau đó sẽ lên quan tìm sau, cô nương thấy thế nào?"Tâm trạng của Thu nhi bây giờ đang rối bời, nàng nghe Đường Lược nói vậy thì cũng thuận theo mà cúi đầu thi lễ.- " vậy...!tiểu nữ xin nghe theo ý của Đường lão gia "Đường Lược khẽ gật đầu, cả ba người lại lên cỗ xe ngựa đi thẳng đến nhà Thu nhi.
Cỗ xe ngựa gấp gáp chạy vào trong làng, dừng lại trước cổng nhà Trần Viện.
Thu nhi từ trên xe nhảy tót xuống, vẻ mặt lo lắng chạy vào nhà gọi lớn.- " cha ơi, cha có ở trong nhà không?"Tiếng gọi của nàng mang theo sự lo lắng, nàng sợ rằng cha không có trong nhà, sợ rằng cha đã đi đâu đó và gặp chuyện bất an.
Trong lòng nàng thầm cầu mong cha sẽ trả lời nàng, dù chỉ một tiếng thôi để nàng biết được cha vẫn còn bình yên.
Đáp lại tiếng gọi ấy, từ trong nhà xuất hiện bóng dáng của người đàn ông gầy gò quen thuộc bước ra, hai tay run run đưa về phía trước mà run rẩy.- " con ơi...con gái của cha trở về rồi..."- " CHA ƠI..." Thu nhi hét lên một tiếng, nàng òa khóc lao đến ôm chầm lấy cha mình mà nức nở.- " hu hu hu...cha ơi, con sợ lắm...hu hu hu..."Nàng đã rất sợ, sợ rằng mình không còn được gặp cha thêm một lần nào nữa.
Nàng khóc, cha nàng cũng khóc, hai cha con ôm nhau khóc rưng rức trong niềm vui đoàn tụ.
Đường Lược khẽ nhìn sang hộ vệ của mình mà mỉm cười gật đầu, hộ vệ cũng mỉm cười gật đầu lại như là cả hai cùng chung ý nghĩ, cùng chia vui với hạnh phúc đoàn tụ của hai cha con.Hai cha con ôm nhau khóc một hồi, Trần Viện nhớ ra điều gì đó mà nắm lấy tay con , siết chặt bàn tay mà hỏi.- " Thu nhi, làm sao mà con lại về được đây?"Khuôn mặt dàn dụa nước mắt của ông, Thu nhi nhìn vào