Đã mười ngày trôi qua từ yến tiệc đón khách ấy, ký ức hãi hùng tuy còn mới đó nhưng tâm trạng của Thu nhi cũng đã dần ổn định hơn.
Nàng không còn hay giật mình hoảng hốt khi nghe một nhánh cây rớt hay một âm thanh gì đó bất ngờ nữa.
Thời phong kiến, những người phụ nữ bị cưỡ.ng h.iếp sẽ bị chồng coi khinh lăng mạ và đuổi về nhà cha mẹ đẻ, thế nhưng Thu nhi thì khác.
Từ lúc đó đến giờ Đường Lược không những không khinh khi nàng, không đuổi nàng về nơi sản xuất, mà còn quan tâm chăm sóc nàng nhiều hơn.
Mỗi khi ra ngoài lo chuyện kinh doanh làm ăn trở về, Đường Lược đều mua một món quà gì đó ở ngoài về tặng nàng.
Vừa về gặp nàng đã ôm lấy dỗ dành ngọt ngào, vừa tặng quà vừa ôm ấp tình tứ.
Mở miệng ra một vợ yêu, hai vợ yêu, chưa bao giờ trách móc mắng chửi nàng khiến nàng cảm thấy an ủi hơn rất nhiều.
Thế nhưng lại có vấn đề khá tế nhị, hắn chưa bao giờ quan hệ tì.nh d.ục với nàng.
Chuyện vợ chồng với nhau mà không sinh hoạt thì liệu có phải là vợ chồng? Phải chăng trong thâm tâm của hắn vẫn chê nàng ô uế? Thu nhi vì thế suy tư lắm.Hôm nay cũng thế, chồng nàng đi ra ngoài lo công việc đã trở về.
Khi nàng vừa nghe tì nữ báo lão gia đã trở về là đã thấy Đường Lược từ xa đang đi đến.
Vừa bước vào phòng và nhìn thấy vợ, hắn đã nở nụ cười tươi rói, vui vẻ bước đến, vừa đi vừa nói.- " phu nhân, ta đã trở về rồi, ta nhớ nàng quá đi mất"Đoạn đặt một cái hộp gỗ lên bàn, kéo ghế ngồi sát vợ mình mà niềm nở, khuôn mặt rạng ngời niềm vui.
Hắn mở cái hộp gỗ ra khoe.- " đây, nàng xem.
Ta ra ngoài phát hiện có cái trâm cài tóc rất đẹp, rất xứng đáng được cài lên mái tóc tuyệt đẹp của nàng.
Ta lập tức mua về, rất nóng lòng xem thử nàng cài nó thì sẽ hoàn mỹ như thế nào"Miệng nói tay làm, đôi tay thoăn thoắt nhẹ nhàng cài chiếc trâm ngọc mà nhìn vào cũng biết là vô cùng quý giá, lịch lãm dịu dàng cài lên mái tóc của vợ, miệng không ngớt lời khen ngợi.- "Trâm đẹp cài lên mái tóc mỹ nhân quả nhiên là phù hợp, chính là một sự kết hợp hoàn mỹ.
Cái trâm ngọc này cứ như được làm ra để dành riêng cho nàng vậy "Lời nói nịnh vợ khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng phải xiêu lòng, xem ra rất có tài ăn nói.
Thế nhưng Thu nhi khuôn mặt lại thờ ơ, dường như không còn hứng thú gì nữa.
Nàng ngồi yên để hắn cài tóc cho mình, lúc này mới khẽ thở dài nói.- " được rồi, từ bữa cưới đến giờ ngày nào chàng cũng tặng quà cho thiếp, nhiều đến nỗi bây giờ thiếp cũng chẳng biết phải làm gì với chúng nữa rồi.
Thiếp cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, không thể dùng hết tất cả những thứ ấy được?"Đường Lược khựng người lại, thoáng một chút im lặng.
Thu nhi lúc này quay sang nhìn thẳng vào chồng mình, nàng lấy hết can đảm để hỏi điều mà nàng muốn hỏi.
Đôi mắt buồn thăm thẳm với nỗi sầu miên man, đôi môi khẽ mím lại.- " phu quân, từ lúc chúng ta kết hôn đến giờ đã hơn mười ngày, và từ lúc đó đến giờ hai ta vẫn chưa động phòng hoa chúc.
Thiếp biết chàng là một người chồng mẫu mực, và thiếp cũng biết cơ thể này của thiếp đã bị làm hoen ố.
Phu quân, có phải chàng chê thiếp dơ bẩn mà không muốn cùng thiếp ân ái yêu thương?"Những lời nói từ tận đáy lòng.
Dẫu rằng Đường Lược luôn tỏ vẻ quan tâm yêu thương, nhưng những điều ấy có nghĩa lý gì khi vợ chồng lại không sinh hoạt với nhau? Nhìn bề ngoài như mặn nồng ân ái nhưng bên trong lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Đường Lược nghe vợ hỏi vậy thì lập tức lắc đầu, cười toe toét mà phân bua.- " làm gì có, hiền thê hiểu lầm ta rồi, thật sự oan ức cho ta"Khuôn mặt tỏ vẻ oan ức ấy khiến Thu nhi cũng thoáng ngạc nhiên.
Đường Lược dịu dàng nâng bàn tay của vợ mình, ôm ấp bàn tay ấy vào hai tay mình mà giải thích.- " hiền thê, nàng cũng biết rằng ta là một người làm ăn lớn, dưới trướng có hơn 3000 nhân viên làm đủ mọi công việc kinh doanh sản xuất ở đất Cổ Loa này, công việc bộn bề vô kể.
Ta mấy ngày nay bận việc quá không có thời gian về nhà chứ nào phải đâu có ý khinh bạc hiền thê, xin nàng đừng đa nghi trách oan ta tội nghiệp "Lời nói chân tình này khiến Thu nhi vừa mừng vừa nghi ngờ, nàng chưa dám tin mà hỏi lại một tiếng "thật chứ?".
Đường Lược gật đầu dứt khoát, lời nói cam đoan cương quyết.- " ta lừa nàng, ta