Với vị khách đến sớm ấy , chủ quán nhanh chóng làm xong tô phở rồi bưng ra tận bàn ,khuôn mặt cười tươi tắn.- " đây, tô phở bốn hào của khách quan đây.
Chúc khách quan ngon miệng".Vạn Vân Phong mỉm cười nói một lời cảm ơn , rồi tiện tay lấy ra 2 đồng đưa cho .- " cảm ơn chủ quán , ta trả tiền phở.
Không cần đưa lại tiền thừa "Chủ quán ngửa tay ra thấy hẳn hai đồng trong tay mình , quả nhiên là khách sộp, đưa tiền không cần toan tính, liền vui mừng cúi đầu cảm tạ.
Chủ quán bước vào trong, thế nhưng lúc này Vân Phong lại vỗ vào ghế bên cạnh, hàm ý đơn giản là mời chủ quán ngồi cạnh hàn huyên.
Chủ quán hiểu ý, lại nhìn ra xung quanh không có ai tới cả thì cũng tiện mà ngồi vào ghế mỉm cười nói .- "khách quan muốn hỏi thăm điều gì phải không?"Quả là chủ quán có kinh nghiệm , Vạn Vân Phong giới thiệu mình là người phương xa tới thì chủ quán hiểu ngay người khách này muốn hỏi chuyện ở trấn này.
Chủ quán thuận theo mà ngồi xuống.
Người thông minh luôn dễ nói chuyện , Vạn Vân Phong mỉm cười gật đầu .- "chủ quán thật thông minh , ta chính là muốn hỏi thăm một vài điều.
Không giấu gì chủ quán , ta họ Bạch tên Đạo , là người ở Đông Sơn.
Ta mới đến đây chưa lâu, định tìm hiểu khu vực này để sau này lập nghiệp làm ăn , vẫn mong chủ quán cho ta biết một chút về những chuyện gần đây"Chủ quán khẽ ồ lên ngạc nhiên, thì ra là người Hán đến từ Đông Sơn sao ? Quả nhiên là vung tay mạnh mẽ.
Giao Chỉ hiện đang là thuộc địa của người Hán, bọn họ là giai cấp thống trị , người kinh là giai cấp bị trị.
Giai cấp bị trị làm ăn không khá lên nổi, chỉ có người Hán mới vung tay thoải mái như vậy.
Người này nói là đến đây chuẩn bị lập nghiệp làm ăn , đương nhiên sẽ là một thế lực ở đất Cổ Loa , chỉ là không biết lớn nhỏ thế nào.
Nếu bây giờ quen biết kết thân , sau này có thể nhờ cậy, hoặc chí ít cũng sẽ là khách hàng thân thiết.
Chủ quán vui mừng nói .- "được, được.
Công tử muốn nghe gì ta sẽ kể hết cho công tử nghe"Và thế là Vân Phong cùng chủ quán bắt đầu trò chuyện , nói đủ thứ chuyện xung quanh.
Chuyện đông tây nam bắc đủ cả, rồi khi cuộc trò chuyện vào cao trào , Vạn Vân Phong lúc này mới đánh tiếng .- " chủ quán , nếu đúng như chủ quán nói thì đất Cổ Loa này người có thế lực lớn nhất là Đường Lược, và lão ta mới cưới vợ ư ? Lão ta đã già 60 tuổi rồi mà vẫn cưới được vợ trẻ 18 tuổi , xem ra rất phong độ "Lời nói của Vân Phong có tính dò hỏi, chủ quán đang trong cơn say trò chuyện, nghe đến Đường Lược thì lại thở dài.- " người giàu đôi khi cũng khổ ,lão đường lược ấy là đứng trên đỉnh ở đất Cổ Loa này.
Tuy lấy vợ 18 tuổi đẹp như tiên nhưng cũng có giữ được đâu?"Vân Phong nghe vậy khẽ ồ lên ngạc nhiên.- " huynh đài, huynh nói vậy nghĩa là làm sao? Khiến ta rất tò mò "Chủ quán khuôn mặt trở nên trầm tư ,ánh mắt nhìn về xa xăm mà trầm ngâm.- " lão Đường Lược ấy tuy già nhưng gia sản và quyền thế không ai bằng.
Nữ tử kia được gả cho lão cũng là một bước lên thiên, vịt hóa thiên nga.
Thế nhưng phúc phận lại không biết giữ , chắc là chê lão ta già.
Trong một lần dự yến tiệc ở Đại La Thành , ả ta lại ôm một mớ tài sản rồi trốn đi theo trai mất "" KHÔNG CÓ..." Thu nhi ở bên cạnh không kiềm chế được mà gào lên.
Những lời của chủ quán nói đều là vu vạ cho nàng, nàng hoàn toàn không có làm những chuyện xấu xa như vậy.
Tất nhiên chủ quán không nghe được tiếng gào của nàng, khuôn mặt vẫn trầm ngâm nói tiếp.- " người giàu cũng khổ, bị cắm sừng như vậy thì đau đớn lắm"Thu nhi bị oan ức , nàng căm phẫn định gào lên lần nữa, nhưng lúc này Vạn Vân Phong lại đặt tay lên đùi nàng trấn an, một cái đặt tay rất kín.
Thu nhi quay sang nhìn hắn, vẻ mặt ấm ức như muốn khóc.
Nàng bị oan nhưng không nói được , oan mà không kêu oan được khiến cho lòng người phẫn nộ.
Thu nhi thấy Vạn Vân Phong ra hiệu cho mình, nàng ráng kiềm chế và ngồi yên.
Vân Phong trầm ngâm nhìn chủ quán hỏi.- " huynh đài , tại sao huynh đài khẳng định là nữ tử đó trốn theo trai ?"Chủ quán quay lại nhìn Vân Phong ngạc nhiên, ánh mắt ngơ ngác.- " ta...!không biết, nhưng cả trấn này đều đồn như vậy, không phải là thật hay sao?"Vậy là cả trấn đồn luôn sao? Vạn Vân Phong khẽ cau mày.
Tin đồn thì chỉ là tin đồn thôi.
Có hai trường hợp xảy ra, một là những người không hiểu đầu đuôi câu chuyện , bắt đầu tam sao thất Bản.
Người này đồn người kia, mỗi người thêm bớt một chút thành ra một câu chuyện rất khác với sự thật.
Hoặc là trường hợp thứ hai, có một kẻ nào đó muốn định hướng dư luận.
Kẻ đó sẽ cho người tung tin đồn ra ngoài theo ý mình muốn.
Đương nhiên Vạn Vân Phong chưa khẳng định điều gì , nhưng quả thực tin đồn này quá oan ức cho Thu nhi rồi.
Thu nhi oan ức bật khóc rưng rức, hai tay túm lấy vai của Vân Phong mà nói.- " tiên sinh, xin người mau chóng đưa ta về gặp phu quân, ta phải giải thích nỗi oan này với chàng "Vân Phong tất nhiên không thể quay lại phản ứng với Thu nhi được, người ta sẽ nói hắn bị khùng tự nói chuyện một mình.
Hắn lại đưa tay rất