Bạch Đạo Sư

193: Lời Mời


trước sau


Một ngày hoàn hảo của Đú Cần , nó không những lời được một đồng hai Hào mà còn được ăn thịt rừng, uống rượu ngon.

Quả thật ở Giao Chỉ thời kỳ này, tiền công một ngày của người dân chỉ tầm 2 đến 3 đồng mà thôi.

Vậy mà nó phẩy tay một chút, nhậu một bữa được một đồng hai hào mang về, khiến nó sung sướng và khoái chí.

Thấy bở đào tiếp, ngày hôm sau Đú Cần ra chỗ cũ đứng ngóng trông , mong muốn gặp lại bọn chúng để làm thêm một chuyến nữa.

Tuy mong muốn là vậy, nhưng trong lòng nó vẫn nghĩ rằng làm gì có của ngon ăn như thế.

Được một lần thôi, chứ của ngon sao mà có được mãi ? Thật không ngờ , hai tên thợ săn kia lần này lại đi ngang qua chỗ đó.

Bọn chúng vẫn đi săn khu vực làng Thạch Thần này, trên tay cầm nhiều mồi ngon.

Nó thấy từ xa vui mừng lắm, nhưng vẫn giả vờ không để ý gì , đứng một góc đợi.

Khi hai tên thợ săn tới , bọn chúng thấy nó thì chủ động gọi .- " ồ, Cần đệ, đứng ở đây sao ? Thật là có duyên"Trần Đú Cần nghe gọi thì mừng rỡ , bước ra ngoài thi lễ.- " thì ra là Hải huynh và Linh huynh , chúng ta lại có duyên gặp nhau rồi"Tên Hải và tên Linh bật cười nhìn nhau, khẽ gật đầu nói .- "anh hùng Tứ Hải giai Huynh đệ, gặp nhau chắc hẳn có duyên.

Thôi chi bằng chúng ta lại kiếm chỗ nào đó để làm vài ly hàn huyên tâm sự , đâu phải lúc nào cũng có dịp như vậy"Lời nói nghe thật là hợp ý Đú Cần, rất dễ lọt lỗ tai người khác.

Tên Linh liền lấy từ trong người ra hai đồng đưa cho Đú Cần mà nói.- " hôm nay chắc lại phải nhờ huynh đệ đi mua rượu nữa rồi.

Rượu đệ mua về uống rất ngon , chúng ta uống xong cứ nhớ mãi "Hôm qua bán rượu lời nhiều tiền, mà khách hàng lại khen rượu của mình như thế này , cảm nhận tương lai buôn bán rất tươi sáng.

Lời nói của bọn chúng khiến Đú Cần sướng tai , lại có cơ hội kiếm lời rồi.


Đú cần vươn tay lấy hai đồng mà nói dứt khoát.- " được! Hai huynh đợi chút, ta đi mua rồi về ngay "Nó nói xong liền cầm hai đồng đi mất.

Khi bóng dáng Trần Đú Cần đi khuất , hai tên kia nhếch mép cười đểu.

Trần Đú Cần tưởng rằng mình là người chủ động săn đón hai bọn này , mà đâu biết rằng thực ra hai bọn này mới là người giăng bẫy bắt hắn.

Ngựa non háu đá , lại muốn thể hiện đô rượu cao siêu trước hai người huynh đệ mới quen.

Nó hiểu biết nông cạn, tưởng rằng mình là thợ săn, ai ngờ mình mới chính là con mồi.

Hai tên này vốn cũng chả phải săn được gì, những con thú này là đã chuẩn bị sẵn rồi.

Chúng đi đường vòng xuống dưới cuối làng đi ngược lên mà gặp Đú Cần , đây là ngày thứ hai chúng tiếp cận và tiếp tục thực hiện âm mưu của mình.

Trần Đú Cần không biết, từ từ sa vào cạm bẫy.

Nó mua rượu vui vẻ đi về , lần này vẫn lời một đồng hai hào nhét vào trong người.

Lại nghĩ đến sắp được nhậu thịt rừng khiến tâm trạng nó càng sung sướng.

Bọn chúng lại kéo nhau đến chỗ cũ , hai tên kia lại nướng thịt rừng lên, dọn ra và trực tiếp ngồi vào nhậu nhẹt.

Ngày trước đã quen, ngày sau lại càng thân.

Bàn nhậu là nơi gắn kết thân tình, và cũng là nơi đâm chém mãnh liệt nhất.


Thân tình hay đâm chém còn tùy thuộc vào các câu chuyện trên bàn nhậu, là những lời đồng tâm hiệp ý hay là những lời khích bác sĩ nhục, điều này sẽ quyết định tất cả.

Đương nhiên bọn này tới đây là dụ dỗ, nên những lời nói đều mở đường cho thằng bé 16 tuổi thể hiện cái tôi của mình.

Hai tên kia lúc này hướng Đú Cần mà hỏi .- "Cần đệ cũng đã đến tuổi lấy vợ , sao còn chưa chịu đi tìm ý trung nhân? Đã có ai chưa ,có cần chúng ta mai mối?"Trần Đú Cần sau một hồi thưởng thức rượu ngon và thịt thơm , trò chuyện qua lại thân tình, lúc này mới kể về chuyện của mình .- " Hai huynh hỏi thì đệ mới nói.

Thực ra đệ cũng được mai mối cho một mối rất được, nữ tử ở đầu làng xinh đẹp.

Thế nhưng gia đình đó lại yêu cầu đệ phải có việc làm ổn định.

Bản thân đệ cảm thấy không thích hợp với nghề thợ may, muốn mở một quán rượu kinh doanh.

Nhưng phụ mẫu cấm cản, bắt ép phải kế nghiệp nghề may của gia đình, khiến cho đệ vô cùng khổ tâm.

"Lời nói vừa xong , tên Hải lập tức trợn mắt ra vẻ phẫn nộ mà nói .- " làm gì có chuyện đấy ? Có cha mẹ nào mà như vậy ? Con mình muốn mở quán rượu làm ăn lại cấm cản không cho.

Lẽ ra phải ủng hộ con mình làm ăn mới đúng, thật sự không thể tin được "Lời nói của tên Hải này rất thâm ý , mà cái đầu non nớt của Đú Cần không hiểu được.

Một nửa sự thật không phải là sự thật.

Trần Viện đúng là không muốn con mình mở quán nhậu, nhưng là vì muốn nó kế nghiệp nghề thợ may gia truyền.

Tên Hải chỉ nói vế đầu , không nói vế sau, khiến lời nói làm người ta hiểu nhầm rằng Trần Viện cấm cản con mình làm ăn, không cho nó phấn đấu.


Điều này tạo cảm giác phẫn nộ cho người trong cuộc.

Tên Hải nói xong, tên Linh lập tức bồi vào.- " bậc làm cha làm mẹ cần phải tạo điều kiện cho con mình làm ăn, nếu con mình muốn mở quán rượu phải ủng hộ và giúp đỡ nó mọi mặt.

Đằng này lại ngăn cấm, rõ ràng là không đúng , rõ ràng

là sai rồi"Đú Cần nghe bọn chúng nói vậy, trong lòng tự nhiên sinh oán hận và phẫn nộ.

Đôi mắt bắt đầu trừng lên, siết ly rượu trong tay mà nói .- "đã không cho đệ mở quán rượu , lại còn bắt ép đệ phải học may.

Cái nghề may ấy chán chết , suốt ngày ngồi còng lưng may vải ,có được bao nhiêu tiền đâu? Tại sao lại cứ cố chấp , khiến đệ thật sự không hiểu nổi"Dứt lời liền nâng ly rượu uống cạn, thái độ hậm hực.

Trong giây phút nâng ly ngắn ngủi đó, hai tên kia nháy mắt với nhau ngầm ra hiệu điều gì đó.

Có vẻ như mọi chuyện đều đúng như kế hoạch, bọn chúng tiếp tục bơm đểu.

Tên Hải lại nói.- " chuyện mấy ông già bà già cổ hũ rồi, bọn họ chỉ nhìn bằng đôi mắt già nua của họ để mà nói , đâu có hiểu rằng thời thế mỗi lúc một khác.

Lớp trẻ mới là thế hệ năng động và cởi mở hơn lớp già, cứ cấm cản không giúp ích gì cho thế hệ trẻ mà chỉ càng khiến nó bị chôn vùi tài năng , điều này ta hiểu"Tên Hải nói một câu đánh trúng tâm lý của Trần Đú Cần.

Tuổi của Trần Đú Cần đang là tuổi nổi loạn, ở tuổi này con người ta còn nông nổi và bồng bột tự cho mình là đúng.

Những lời của cha mẹ thường bị những người trong độ tuổi này coi là cổ hũ thiếu hiểu biết, đây cũng là thời khắc dễ mắc sai lầm nhất trong cuộc đời con người.

Trần Đú Cần nghe tên Hải Nói trúng tâm ý của mình thì lại càng phẫn nộ , nốc thêm một ly rượu nữa mà ấm ức nói .- "nếu phụ mẫu mà tin tưởng ta, bây giờ ta mở được quán rượu, cưới vợ phát triển tương lai sự nghiệp trở nên giàu có.

Không phải chính ông bà cũng được nhờ hay sao? Vậy mà cứ ngăn cấm.

Đáng giận , đáng giận"Hai tên kia khẽ cười , một nụ cười rất kín, xem như đã khích bác thành công.

Chúng bây giờ bắt đầu chuyển sang dụ dỗ, một tên cười nhạt nói .- " nói thật với đệ , mở quán rượu chính là đệ có đôi mắt tinh tường, suy nghĩ sáng suốt.


Hai chúng ta vốn là kinh doanh quán nhậu , đi bắt thú rừng về làm món cho người ta.

Bán đông khách thì lời nhiều tiền đút túi , khi nào ế thì lấy ra ngồi nhậu luôn.

Chẳng mất đi đâu được, mà tiền thu nhập về lại nhiều hơn mở tiệm vải rất nhiều, đệ nói có phải không?"Tên kia nghe vậy thì gật đầu ngay lập tức, hướng mặt về Trần Đú Cần mà phụ họa thêm vào .- "không sai.

Chim trời cá nước nhiều như vậy , bắt bao giờ mới hết ? Đã vậy lại không phải bỏ tiền vốn ra mua , chỉ việc săn về và làm món ăn thôi.

Nếu đệ mở được một quán nhậu ngay trong làng này mới chính là đắc địa , là chọn đúng thời cơ , tương lai cực kỳ tươi sáng.

"Liên tục khen ngợi và bàn vào , cứ như là rót mật vào tai.

Trần Đú Cần nghe vậy thì khẽ ồ lên một tiếng, chính những điều này là những điều mà hắn muốn nghe.

Dường như trong tâm tưởng đã có tính toán từ trước, liền hướng hai tên kia thi lễ .- "vậy nếu như đệ mở quán rượu, hai huynh có đồng ý giúp đỡ và chỉ đường cho đệ hay không?"Hai tên kia nghe vậy thì đều bật cười, nâng ly rượu lên mà nói.- " đệ và chúng ta là huynh đệ thân thiết với nhau như vậy, đã cùng nhau chia ngọt xẻ bùi thế này, chẳng lẽ chúng ta không thể giúp đỡ được đệ hay sao? Chỉ cần đệ nói một lời , chúng ta sẽ giúp đỡ đến từng chi tiết nhỏ "Trần Đú Cần nghe vậy thì mừng rỡ càng mừng rỡ hơn, sung sướng trong lòng lắm.

Hai tên kia đương nhiên thấy được phản ứng này của nó , liền tiếp tục chém gió.- " thêm nữa , nếu đệ thực sự đã quyết tâm mở quán nhậu, thôi thì chi bằng ngày mai theo chúng ta lên trấn thăm quan quán rượu của chúng ta , từ đó nhìn vào mà học hỏi.

Sau này trở về mở quán rượu trong làng này cũng dễ dàng hơn, có phải không?"Cái gì mà huynh đệ thân thiết chứ? Chẳng qua chỉ gặp nhau có hai lần thôi mà.

Lời nói lừa dối này người có kinh nghiệm tự khắc nhận ra , nhưng Đú Cần thì không hiểu chuyện, trong lòng tin tưởng ghê lắm.

Hắn lập tức cúi đầu thi lễ.- " Vậy ngày mai đệ sẽ theo các huynh lên trấn thăm quan công việc của các huynh , mọi chuyện đều trông cậy ở các huynh , mong được các huynh chiếu cố giúp đỡ ."Hai tên kia nghe vậy thì bật cười .- " đó là điều đương nhiên.

Chắc chắn chúng ta sẽ giúp đệ, đừng quá khách sáo "Nói xong, cả ba tên lại nâng ly rượu lên uống cho tình huynh đệ thêm thắm thiết, cho tình cảm thêm dạt dào , cho vận mệnh chúng đan xen vào nhau.

Trần Đú Cần thực sự không hiểu rằng mình đang bước thêm một bước chân nữa vào trong cạm bẫy tăm tối của bọn chúng..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện