Trần Đú Cần trúng lớn , sung sướng trở về nhà.
Bước về nhà đã thấy cha đứng đợi, ông nhìn con mình mà ưu phiền.- " con đi đâu giờ mới về? Dạo này cha thấy con lạ lắm, thức khuya dậy sớm, không biết đã có chuyện gì ?"Trần Đú Cần cười nhạt, nó phẩy tay một cái .- "con đi đâu là chuyện của con, cha làm gì hỏi lắm vậy? Không phải là con ra ngoài đường đi làm ăn kiếm tiền đấy sao?"Nói xong thì rút ra hẳn một nén bạc mà đưa cho ông .- "đây, tiền lời hôm nay, cho cha lấy tiêu xài "Nói xong thẩy một cái.
Nén bạc thẩy ra, Trần viện theo quán tính đưa tay đón lấy.
Cầm nén bạc trên tay nhưng khuôn mặt ông có khỏe không hề vui, nhìn nén bạc ông càng lo lắng hơn mà hỏi .- "Cần nhi , nén bạc này ở đâu mà con có được ? Không phải làm chuyện bậy bạ gì chứ?"Ông hỏi con trong tâm thế lo lắng, không ngờ lại làm thằng nhóc tức giận.
Nó quay sang quát ông một tiếng rõ to.- " cha thì suốt ngày lắm chuyện, con đi làm kiếm tiền về cha cũng không vui , vậy thật lòng cha muốn con phải như thế nào ?"Trần Viện khựng người , lần đầu tiên trong đời nó dám nạt ông như vậy.
Trái tim ông như nghẹn lại , cảm thấy vô cùng đau khổ.
Nó sau khi nạt ông thì hừ một tiếng rồi đi vô nhà mất.
Ông cầm nén bạc trên tay mà cảm thấy rất lo lắng.
Nếu con ông là người tài giỏi và siêng năng thì ông không lo lắng đến vậy , đương nhiên ông sẽ vui mừng.
Nhưng ông biết con ông là người như thế nào, nó ham ăn nhác làm , không chịu học tập, tài năng không có thì làm sao có khả năng một buổi sáng kiếm được một nén bạc đưa cho ông ? Chắc chắn có điều gì mờ ám, điều này ám ảnh tâm trí ông, sợ rằng mang lại tai họa sau này.
Dẫu cũng biết như thế, nhưng ông hỏi thì nó không nói , tình hình này càng khiến ông ưu phiền.
Đú Cần sau khi nạt cha xong thì vô trong nhà , nó nhanh chóng quên đi chuyện của cha mà lại nghĩ đến chuyện đánh bạc.
Nhớ lại lời hứa của Nguyễn đại ca sẽ chơi nguyên ngày với nó khiến nó cảm thấy sung sướng.
Nó suy tư đến việc ngày mai sẽ ăn bao nhiêu tiền, sẽ đặt bao nhiêu.
Tất nhiên là sẽ chơi lớn.
Ngày hôm đó nó suy nghĩ nhiều, những toan tính cho ngày mới thành công.
Nó đâu biết rằng "mật ngọt chết ruồi".
Sáng hôm sau nó đi sớm, trời vừa sáng đã đứng dậy đi.
Trần viện nhìn thấy thì lo lắng nhưng không biết phải làm gì , quyết định theo dõi.
Ông lén đi sau , nhưng dường như nó biết được nên bước chân rất nhanh.
Tuổi trẻ chân lẹ , ông theo không kịp nó rồi bị nó bỏ đi mất , cũng chẳng biết nó đi đâu.
Ông về nhà tiếp tục công việc thường ngày, đợi đến trưa vẫn không thấy nó trở về ăn cơm.
Trong nhà, mâm cơm dọn ra sẵn vẫn không thấy con đâu.
Vợ ông thấy con không về thì lo lắng hối thúc.
Ông toan đi tìm, lúc này bên ngoài có một cỗ xe ngựa chạy tới.
Trần viện cảm thấy bất an khi nhìn cỗ xe ngựa ấy.
Ông thấy trên xe có hai người bước xuống, chúng bước vào trong nhà hỏi lớn.- " đây có phải là nhà của ông Trần Viện , phụ thân của Trần Đú Cần không ?"Trần Viện nghe vậy thì thoáng giật mình, trong lòng vừa mừng vừa lo.
Mừng là có tin tức con mình, lo là không biết nó đã gây nên chuyện gì.
Lần trước ở vụ kỹ viện Thiên Thai , cũng có hai người tới tìm, rồi rốt cuộc nó gây ra chuyện động trời.
Lần này cũng hai người tới tìm, dù là hai người khác nhưng ký ức kinh hoàng trở về khiến ông lo lắng.
Không phải nó gây chuyện gì nữa chứ? Ông lo lắng bước ra nói .- "tôi chính là Trần Viện , thân phụ của Trần Đú Cần đây.
Hai người tìm tôi có chuyện gì?Hai tên vào nhà đó không ai xa lạ , chính là tên Hải và tên Linh.
Hai tên chỉ về phía Trần Viện mà nói .- "con ông lên chỗ quán nhậu của chúng tôi ăn nhậu không trả tiền, bây giờ ông lên đó chuộc con về.
Chúng tôi đang giữ con của ông , yêu cầu ông lên đó để giải quyết hậu quả của nó"Trần Viện khuôn mặt thoáng nhăn nhó, nhưng trong thâm tâm lại thở phào nhẹ nhõm.
May quá, chỉ là ăn uống trong quán nhậu không trả tiền, không đến độ phải nợ nần chồng chất như vụ kỹ viện Thiên Thai.
Ông lúc này gật đầu nói.- " được , được , đợi tôi chút"Nói xong liền đi vào trong nhà.
Nếu ăn nhậu không trả tiền thì cùng lắm một hai lượng bạc là được.
Hôm qua nó còn đưa cho ông một nén bạc , ông lấy trong túi của vợ mình ra thêm một nén bạc nữa để đi.
Cỗ xe ngựa ở bên ngoài đợi , cả ba người lên xe ngựa rời làng Thạch Thần tới trấn Cổ Loa.
Giữa trưa nắng, mặt trời đã đứng bóng và sắp chuyển sang chiều.
Khi cỗ xe ngựa đã tới vùng biên trấn Cổ Loa, dừng lại trước một cái quán nhậu.
Trần viện thấy cái quán nhậu đã đóng cửa không buôn bán.
Ông thoáng ngạc nhiên, thế nhưng hai tên kia lại nói .- "con ông trong nhà , mời ông vô giải quyết"Nói xong thì tới mở cửa.
Trần viện không muốn vào , nhưng những người này nói đang giữ con của ông, ông không vào liệu có được không ? Thế là đành phải lết chân vào trong đó.
Khi vừa vào trong nhà , ông đã thấy con trai mình bị trói quỳ một góc, khuôn mặt bầm tím vì bị đánh.
Vừa thấy mặt ông nó đã khóc rống lên.- " phụ thân , hu hu hu...cứu con , cứu con với.
Con chết mất..."Nhìn thấy con mình bầm dập, Trần Viện hoảng hốt vô cùng.
Con đau thì cha mẹ xót , ông run run lại gần ôm lấy con mà hỏi.- " cần nhi , rốt cuộc con đã làm chuyện