Trong khu vườn vắng, mụ tú bà đối mặt Trần viện với ánh mắt sắc lẹm.
Trần viện tâm trạng lo lắng , không biết mụ đàn bà nham hiểm này sẽ làm gì, nhưng ông biết chắc rằng bà ta không tốt đẹp gì cả.
Mụ tú bà bất ngờ trừng mắt nhìn Trần viện mà nói .- "con ông đã bán mạng cho ta, bây giờ ta hoàn toàn có thể lấy mạng nó.
Ta hỏi lại ông một lần nữa, ông có thực sự muốn giữ mạng cho con trai ông không?"Câu hỏi nghe thừa thải , Trần Đú Cần là huyết mạch duy nhất của Trần gia, Trần Viện không giữ cái mạng cho nó thì còn làm gì ? Ông cay đắng gật đầu.- " tôi đương nhiên là muốn giữ mạng cho nó ,dù bất cứ điều gì tôi cũng có thể chịu đựng được.
Xin bà cho tôi biết bà muốn gì ở tôi, và tôi có thể làm gì để chuộc con mình ?"Lời nói từ tận đáy lòng của một người cha , mụ tú bà nghe vậy thì mỉm cười gật đầu.- " chuyện thì đơn giản.
Muốn chuộc con thì phải trả tiền mà thôi.
Ta biết ông không có tiền nên ta có thể chỉ cho ông một cách để kiếm tiền, ông không những có thể chuộc con mà còn có tiền mở quán rượu cho nó"Nói xong thì nhìn tên mặt sẹo khẽ gật đầu ra hiệu.
Tên mặt sẹo hiểu ý, liền cầm tờ giấy bán mạng của Trần Đú Cần để lên trên bàn, đồng thời mụ tú bà kia cũng lấy hai kim nguyên bảo đặt lên trên tờ giấy ấy ,trước mặt Trần Viện.
Nhìn thấy hành động ấy , ông ta rất ngạc nhiên.
Bà ta lúc này chỉ vào hai kim nguyên bảo cùng tờ giấy bán mạng mà nói.- " ta biết ông có một đứa con gái rất là xinh đẹp.
Thôi thì hãy gả bán cho ta, ta sẵn sàng mua với giá 5 kim nguyên bảo.
Ông không những chuộc lại được tờ giấy bán mạng này mà còn có hai kim nguyên bảo mang về để mở quán rượu cho con, thực hiện tâm nguyện của nó , như vậy là vẹn toàn rồi phải không?"Trần Viện nghe vậy thì trợn mắt tức giận, lập tức lắc đầu .- "không thể nào! Cái này đâu phải là gả bán , cái này là bán con gì làm đĩ.
Trần Viện ta tuyệt đối không làm điều này."Mụ tú bà nói từ "gả bán" là cách nói lập lờ.
Người ta hay nói từ gả bán có nghĩa là con gái gả chồng cũng giống như bán cho người ta, là đã trở thành con của nhà người ta, cha mẹ ruột không còn có quyền can thiệp.
Nhưng gả bán có nghĩa là gả con để hai trẻ đến với nhau, là dựng vợ gả chồng xây dựng gia đình hạnh phúc, chứ không phải bán con để đi làm gái lầu xanh.
Mụ tú bà rõ ràng là chơi chữ , gian lận chữ nghĩa.
Thử hỏi trên đời này có loại cha mẹ nào đem con gái mình đi bán cho lầu xanh chứ ? Trần Viện đương nhiên cự tuyệt, mụ tú bà thấy thế thì bật cười đểu giả.- "ông không bán thì thôi , ta cũng không ép buộc gì "Nói xong quay sang nhìn tên mặt sẹo mà ra hiệu.
Tên mặt sẹo lập tức cầm cây đao lên mài vào cục đá bên cạnh vài đường nghe ken két , rồi bắt đầu vung đao chém vào cành cây một cái gọi là "thử đao".
Cành cây bị chặt rớt xuống dưới đất một cách nhẹ nhàng, hắn liền tấm tắc khen .- "đao sắc, chặt đầu người không dính máu"Trần viện chứng kiến thì giật mình hoảng sợ , ông nhìn nhận lại vấn đề rằng con trai mình vẫn đang còn nằm trong tay bọn chúng, lưỡi đao đấy chính là đi chặt đầu con ông.
mụ tú bà vẫy tay một cái, tên mặt sẹo hùng hổ đi về hướng căn nhà.
Trần Viện hoảng hốt la lên .- "khoan đã , xin hãy nương tay "Tên mặt sẹo khựng lại, miệng hắn khẽ nở một nụ cười rất kín, mà mụ tú bà cũng nhếch mép mỉm cười nói.- "muốn nương tay, ông phải có tiền trả.
Không có tiền trả thì không ai nương tay cho ông"Lời nói chế giễu khiến Trần Viện nhục nhã đau xót.
Ông nhìn tờ bán mạng của con trai cùng hai kim nguyên bảo ấy mà lòng đau như cắt , mong muốn rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Phải, giá mà mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng , và khi tỉnh lại mọi thứ sẽ bình yên.
Ông không muốn tin vào những gì mình thấy, nhưng sự thật thì luôn phũ phàng.
Mụ tú bà nhìn khuôn mặt đau ấy không có một chút từ bi, nhưng mụ ta lại giả vờ tỏ ra dịu dàng, ra vẻ khuyên nhủ .- "ông già , gái lớn gả chồng đó là điều đương nhiên.
Gả con gái cho ta, ông vừa cứu được con trai ông lại có tiền để xây dựng tương lai cho nó.
Con trai thì dùng để nối dõi tông đường ,chứ con gái có nối dõi được đâu ? Đằng nào mà chẳng gả đi , ông tiếc nuối cái gì? Ta hứa sẽ chăm sóc tốt cho nó ,ông cứ yên tâm"Nói xong lại hất hàm ra lệnh , một tên gia nô phía sau liền bước tới lấy ra một tờ giấy khế ước đặt lên bàn.
Đây chính là khế ước bán con, trên tờ giấy đã ghi rõ mọi thứ, chỉ cần Trần Viện ấn vân tay điểm chỉ là xong.
Trần viện chết lặng nhìn vô tờ giấy ấy.
Ông là một thợ may, chữ nghĩa không biết nhiều, nhưng biết chút ít để có thể dùng trong nghề của mình.
Nhìn sơ qua tờ giấy cũng đọc được dăm ba chữ , hiểu được tờ giấy ấy là gì.
Ông đang trong một hoàn cảnh trớ trêu, phải lựa chọn giữa hai đứa con của mình, biết phải làm sao? Nhìn khuôn mặt lưỡng lự án binh bất động ấy của Trần Viện , mụ tú bà cảm thấy khó chịu, mụ ta liền quát lên .- "thôi...!không bán thì thôi, ta cũng chẳng thèm mua nữa.
"Vừa quát xong đã lập tức chỉ tay về tên mặt sẹo mà ra lệnh.- "Tên kia , ngươi ra ngoài chặt quách đầu thằng nhóc ấy đi cho khỏi phiền