Từ biệt Võ Đường của thầy Tuấn, Vạn Vân Phong dắt Thu nhi rời đi.
Bọn họ đang trên đường tới làng Thạch Thần , trở về thăm gia đình.
Trên đường đi ấy, bọn họ bước qua con đường mà phủ của Đường Lược tọa lạc.
Tại đó , ở sau lưng Vạn Vân Phong, nàng nhìn vào phủ rộng lớn mà nàng từng ở trong đó.
Nhưng lần này nàng không nhìn với ánh mắt nhung nhớ thương yêu người chồng của mình nữa, mà ánh mắt của nàng bây giờ chỉ có căm hận.
Người chồng bao dung vị tha vĩ đại của nàng chỉ là người chồng tưởng tượng, còn cái gã Đường Lược ấy thực ra là một tên khốn kiếp đã hại đời nàng thê thảm.
Vạn Vân Phong nhìn thấy ánh mắt căm hận ấy , hắn quay sang nhìn nàng mà có chút trầm tư .- " nếu cô nương căm thù hắn như vậy, thôi thì bây giờ để ta vào đó giết hắn trả thù cho cô nương nhé?"Thu nhi nghe vậy quay sang nhìn Vân Phong, đôi mắt thoáng buồn nhẹ nói.- " ta thật sự rất hận hắn , nhưng mà việc bây giờ ta muốn là được trở về thăm gia đình của mình ,mọi chuyện khác tính sau.
Xin tiên sinh hoàn toàn ý nguyện"Nói xong cúi đầu đi lễ.
Vạn Vân Phong đưa tay khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của Thu nhi , hắn vỗ về nhẹ vào bàn tay ấy mà gật đầu .- "được rồi , vậy thì chúng ta tiếp tục đi thôi"Bọn họ đi dọc con đường qua phủ Đường Lược một cách nhanh chóng, không một chút dừng lại nữa , hướng thẳng đến làng Thạch Thần.
Bọn họ cứ bước đi như thế rồi đến bìa của trấn Cổ Loa , nơi có cái quán nhậu mà ba tên bắt cóc cùng Vân Phong ngồi nhậu ở đấy.
Quán rượu đã đóng cửa không còn kinh doanh.
Nhìn phía xa thấy bốn người đàn ông trưởng thành, bao gồm tên chủ quán và tên mặt sẹo cùng hai tên đàn em đang tụ tập.
Bọn chúng đang ngồi cười vui vẻ ,nhặt lá cây xiên chỉ làm quần áo chơi đồ hàng.
Bọn chúng cười khúc khích, vui chơi như những đứa trẻ.
Thấp thoáng xung quanh có người đứng nói chuyện xầm xì.- " mấy cái tên này tự nhiên bữa ngồi nhậu với nhau , nhậu thế nào quá chén mà lúc tỉnh dậy đều bị thần kinh cả lũ rồi.
Bây giờ chúng cứ như những đứa con nít mà chơi đùa với nhau, tụ tập cả ngày vậy.
Tên nào tên nấy cũng đã trưởng thành hết rồi lại cư xử y hệt những đứa con nít 5 tuổi ,cười cười nói nói thật tội nghiệp"Người này nói xong , một người khác bên cạnh nói xen vào.- "ta thấy chúng như vậy lại hay.
Lúc chúng còn tỉnh ,chúng đi làm đủ chuyện xấu xa.
Bắt cóc, đánh người, có chuyện xấu nào mà chúng không làm? Những người xung quanh nhìn thấy chúng thì đều sợ mà không dám lại gần , bây giờ chúng trở nên như vậy ta tự nhiên lại cảm thấy chúng dễ thương hơn "Một người khác nghe vậy thì lại tiếp lời.- " phải đấy.
Từ lúc chúng trở nên ngớ ngẩn như thế này , ta không còn sợ chúng dòm ngó nữa.
Mỗi lần chúng đi qua qua ta đều lo lắng, không biết chúng định làm gì.
Bọn này làm ăn đàng hoàng không muốn, lại kết bè kết phái đi làm thuê cho mụ tú bà kỹ viện Thiên Thai, làm đủ chuyện xấu.
Ông trời có mắt trừng phạt bọn chúng, nhưng hình phạt như vậy xem ra là quá nhẹ nhàng cho chúng rồi "Vạn Vân Phong và Thu nhi đi ngang qua nghe thấy hết cả , cả hai người đó khẽ mỉm cười.
Ông trời nào ở đây chứ ? Bọn chúng bị vậy là do thuốc của Vân Phong đầu độc , cũng là coi như cho chúng một cơ hội để sống cuộc đời bình yên.
Bọn họ đi ngang qua bốn tên đàn ông đang nhặt lá cây ấy, chúng cười nói như những đứa trẻ mà nhìn có chút chạnh lòng.
Thu nhi nhìn thấy những cảnh ấy thì không còn chút hận thù nào với bọn chúng nữa, nàng đột nhiên khẽ mỉm cười .- "Tiên sinh, trông chúng bây giờ dễ thương hơn nhiều rồi đó.
Tất cả là đều nhờ ân điển của tiên sinh mà ra "Vừa nói dứt lời, lúc này ở phía xa có bốn người phụ nữ đi tới , vừa đi vừa gọi lớn.- "Ôi trời ơi là trời ơi , có xem thử bây giờ đã là lúc nào rồi? Còn không mau về tắm rửa chuẩn bị ăn cơm, đi chơi cả ngày như vậy à?"Lời nói này có thể hiểu được rằng bốn người phụ nữ ấy là vợ bọn chúng.
Trời đã về chiều, bọn họ đến là gọi chồng về.
Bốn tên kia đang chơi vui vẻ, bị vợ đến kéo tay lôi về thì òa khóc cả lũ, nức nở kêu la.- " oa oa oa...ta không về, ta còn muốn chơi nữa.
Thả ta ra, thả ta ra...hu hu hu..."Tiếng khóc nức nở của bọn chúng khiến Thu nhi bịt miệng cười khúc khích, nhìn nàng vui vẻ lắm.
Dưới ánh nắng buổi chiều, nụ cười của nàng rực rỡ như ánh nắng kia khiến trái tim của người đàn ông ấy xao xuyến, hắn cũng vô thức nở một nụ cười.Vân Phong khẽ cười, hắn chẳng nói gì, tiếp tục đi.
Cả hai phút chốc đã rời trấn Cổ Loa, đi trên con đường dẫn tới làng Thạch Thần.
Ruộng lúa mênh mông, cánh đồng bát ngát.
Những con trâu gặm cỏ ,những đàn cò bay thẳng cánh ...!Khung cảnh đồng quê yên bình làm cho lòng người ta cũng trở nên tĩnh lặng mà tạm thời quên hết những hận thù đau khổ trong cuộc đời.
Con người sinh ra đã khổ.
"Hỉ ,nộ ,ái , ố.
Tham ,sân ,si ,hận" là bản tính của con người.
Chỉ cần biết buông bỏ một chút ,con người ta sẽ tự khắc thấy nhẹ lòng hơn.
Bước chân cứ thế mà đi , cứ thế mà bước , rồi cũng đến một ngôi làng quen thuộc.
Làng Thạch Thần, ngôi làng mà Thu nhi đã sinh ra và lớn lên ở đấy.
Nàng vừa nhìn thấy ngôi làng thì vui mừng, tim đập mạnh , nàng đưa hai tay lên ngực mà thở gấp.
Trái tim nàng thổn thức, kỷ niệm ùa về.
Từ lúc nàng đi cưới chồng đến giờ, chưa một lần nào có dịp về thăm làng của mình.
Chưa một lần về thăm phụ mẫu ,những đấng sinh thành đã sinh nàng và dưỡng dục nàng.
Chưa một lần thăm đứa em trai khờ dại , không biết mọi người giờ ra sao? Trái tim của đứa