Lại nhắc đến Trần Đú Cần , nó bây giờ đang nhậu cùng mấy đứa bạn trong làng.
Bọn chúng hiện ngồi ở một quán nhậu thuộc làng Thạch Thần , chuyên bán các món nhậu bình dân.
Bọn nó nhân nhi vài món ăn ngon, thưởng thức cùng bầu rượu thơm.
Những đứa bạn nhậu thì đương nhiên đều phải có vấn đề để đặt câu hỏi.
Người ta thường hay nói câu "bạn bè , bạn thì ít mà bè thì nhiều".
Khi giàu có hay lúc muốn nhậu nhẹt gì đó, chỉ cần hú một tiếng là bọn bè kéo tới đông như quân Mông Nguyên.
Nhưng khi chúng ta gặp hoạn nạn cần người giúp đỡ thì quay đi quẩn lại chẳng thấy một ai, lúc đó mới hiểu được ai thực sự là bạn.
Trần đú cần hiện đang trong giai đoạn hoàng kim của cuộc đời, mới bước chân lên trở thành ông chủ của quán nước giải khát , thu nhập ổn định nên trong lòng cảm thấy oai phong.
Nó kéo mấy thằng bè tới nhậu nhẹt , một tên trong đó cười nói nịnh nọt.- " Cần đại gia bây giờ thực sự rất là tài giỏi , mới 16 tuổi đã có thể trở thành ông chủ lớn , mai này lại cưới mỹ nữ đẹp nhất làng.
Cái này là vua và công chúa đến với nhau, xứng đôi vừa lứa, thật sự bái phục"Trước đây Thu nhi còn ở lại thì nàng chính là người đẹp nhất , nay thu nhi đã đi rồi thì người đẹp nhất đương nhiên chính là Phương nhi.
Những lời nịnh hót của tên này cũng không phải là không có lý, chỉ là những lời nịnh hót này nếu người có hiểu biết, có liêm sĩ sẽ cảm thấy xấu hổ , nhưng Trần Đú Cần lại nghe rất lọt lỗ tai.
Một tên khác lúc này bất ngờ hỏi .- "Tuy là như vậy, nhưng thực sự Cần huynh cũng đang hùm vốn với người ta mà thôi.
Huynh cũng chưa phải là ông chủ hoàn toàn ,mọi việc đều vẫn phải do người kia quyết định, như vậy há Không phải bất công hay sao?"Lời nói này có tính khích bác, chê rằng người chủ thật sự không phải là Đú Cần.
Lời nói này cũng không hẳn không có lý, bởi vì trước giờ khi lập quán , mọi quyết định đều do Vạn Vân Phong quyết cả.
Định hướng làm ăn hay mọi chiến thuật chiến lược kinh doanh đều là hắn vạch ra, Trần Đú Cần không hề tham gia.
Cái này cũng không thể trách hắn được, bởi Trần Đú Cần có biết cái gì đâu mà làm, hắn đương nhiên phải gánh hết toàn bộ trách nhiệm.
Thế nhưng lúc này Trần đú cần lại cười nhạt, vẻ mặt tự cao mà nói.- " hùm vốn cái gì chứ ? Cái thằng đó chỉ là một thằng thư sinh trói gà không chặt, có gì phải sợ? Bây giờ ta mới mở quán ra đương nhiên có rất nhiều điều khó khăn trước mắt.
Có câu "vạn sự khởi đầu nan" , bây giờ cứ lợi dụng nó để nó giải quyết tất cả các rắc rối khó khăn ban.
Những cái gì khó giao cho nó hết , khi nào ổn định rồi tao sẽ đá nó ra , có gì khó đâu?"Lời nói này của Trần Đú Cần khiến mấy thằng bạn nhậu ồ lên ngạc nhiên.
Một tên nghe vậy thì hỏi .- "vậy huynh đệ không sợ cái thằng thư sinh trói gà không chặt kia kiện huynh lên quan à? Không sợ nó bị huynh đá ra rồi sẽ làm căng lên sao?"Lời nói dò hỏi , xem ra không khiến kẻ ngạo mạn phải suy tư.
Trần Đú Cần hất mặt lên trời , xem chuyện này rất là tầm thường.
Hắn xì một tiếng mà cười đểu giả .- " ôi, tưởng gì ? Cứ chơi thằng đó thoải mái đi , nó không dám làm gì chúng ta đâu.
Cái thằng thư sinh ấy nhìn mặt là biết loại hèn rồi , tóm cổ vã vào mặt nó mấy phát là nó bỏ chạy ngay chứ gì ? Có gì mà phải sợ ?"Nói xong nâng ly rượu lên cụng ly.
Cả bọn bật cười khoái chí , uống rượu phê pha.
Khi ly rượu vừa đặt xuống, Trần Đú Cần vỗ ngực oai phong .- "cái quán nước ấy là của tao , tất cả là của tao.
Sở dĩ cái thằng đấy còn ở đó là vì tao để nó giải quyết những khó khăn trước mắt cho tao, sau này ổn định rồi tao chắc chắn sẽ đá nó ra.
Chẳng có cái gì là của nó cả , toàn bộ là của tao, chúng mày có tin tao không?"Lời nói đểu giả nghe khốn nạn này khiến ai nghe cũng cảm thấy xấu hổ, ấy vậy mà bọn bạn nhậu kia đâu có quan tâm gì? Mục đích của bọn chúng là lợi dụng kiếm chác từ tên khốn nạn ấy, nên nịnh hót là điều hiển nhiên.
Cả đám đều bật cười khoái chí, tiếp tục xu nịnh.- "Cần đại gia quả thật là thông minh tuyệt đỉnh, chúng ta xin bái phục, bái phục "Đoạn lại nâng rượu lên uống.
Trên bàn nhậu thì chén chú chén anh nghe thâm tình lắm, không biết đến lúc hoạn nạn có thấy mặt ai ở đâu hay không? Trần Đú Cần đã ngu dốt lại còn khốn nạn, ai sẽ cứu nó khi nó gặp khó khăn? Bọn chúng ngồi luyên thuyên nói xấu người khác như vậy , không biết ngay sát vách có một bóng áo trắng đang đứng nghe lén chúng nói chuyện với nhau.
Vạn Vân Phong đã đứng ở đó từ bao giờ rồi, tất cả những lời của bọn chúng hắn đều nghe hết.
Cái chuyện này với hắn cũng có một chút cảm giác tức giận trong lòng.
Hắn biết tên Trần Đú Cần này mất dạy, nhưng không nghĩ mất dạy đến cỡ đấy.
Vạn Vân Phong chẳng làm gì cả.
Không lao vào chửi bới, không bước vào quậy phá, hắn chỉ bĩu môi khinh bỉ rồi lặng lẽ rời đi.
Hắn không chỉ rời khỏi quán nhậu , mà hắn rời luôn khỏi làng Thạch Thần mà đi mất.
Đối với hắn mà nói, cũng không hẳn là hắn không ngờ tới điều này.
Ngày đầu tiên khai trương quán nước , tiền thu nhập lẽ ra là phải tính toán