Vạn Vân Phong rời đi, một lần nữa hắn lại đi trong đêm.
Băng qua những cánh đồng lúa ,hướng thẳng con đường xuyên rừng mà đi về phía bắc.
Hắn vẫn nhớ lời nhờ vả của pháp sư bắt ma Lâm Chấn Anh về oán linh ở ngay biên giới.
Vị trí đó thuộc làng trấn Huyền Xà của thành Huyền Quy ,trực thuộc lãnh thổ của Tây Bắp quốc.
Hắn bây giờ tới đấy để giải quyết lời hứa với pháp sư , trên đường đi có chút hoài niệm.Hắn nghĩ đến mỹ nữ Trần Thị Thu trong sáng ấy, nàng là một linh hồn thuần khiết thánh thiện , một hiếu nữ hiếm có.
Nàng dành tất cả tình yêu cho gia đình, mọi chuyện đều chỉ lo cho cha mẹ mình, lo cho em trai mình mà quên hết việc của mình, thậm chí đến lúc siêu thoát còn quên luôn cả việc trả thù.
Tên Đường Lược kia đối với nàng tàn bạo như vậy, nàng cũng rất oán hận , nhưng tình yêu cho gia đình lớn hơn khiến nàng quên luôn oán hận với hắn mà siêu thoát mất tiêu.
Thứ mà nàng cầu mong hắn làm là giúp cho muôn dân bá tánh, là khôi phục lại giang sơn của người Việt , là đánh đuổi giặc phương Bắc xâm lược để đem lại ấm no cho muôn dân.
Hắn vẫn chưa thấy nàng cầu xin hắn trả thù riêng cho nàng , tất cả lời cầu xin đều là cho người khác, quả thật là một linh hồn tuyệt vời.Trái ngược với nàng , tên Trần Đú Cần kia là một kẻ thật sự xấu xa.
Có câu "nhân chi sơ ,tính bổn thiện" có lẽ không phải là một câu đúng.
Cũng có người nói "nhân chi sơ ,tính bổn ác" cũng không hẳn đã là sai.
Trần Đú Cần tuy là được nuông chiều quá đâm hư hỏng, nhưng hư hỏng đến mức độ đó thì không thể chỉ đơn giản là do nuông chiều , mà có lẽ do chính linh hồn nó đã thối rữa hèn kém từ bên trong.
Trần viện cũng không phải là không dạy con , tuy là dạy không đủ nghiêm khắc nhưng cũng không đến độ không có dạy.
Có lẽ bản thân linh hồn của nó đã là một linh hồn quá tệ hại , không thể giáo huấn được.Vạn Vân Phong đã rời đi , hắn cũng không còn để ý đến cái làng Thạch Thần ấy nữa.
Mọi chuyện ra sao cũng chẳng còn liên quan đến hắn.
Từ lúc hắn đi rồi, vợ chồng Trần Viện đều nghĩ là con rể đã đưa con gái về nhà , quán nước ấy chắc có lẽ tặng không cho em vợ.
Khi Trần Đú Cần không thấy Vạn Vân Phong nữa, nó có về hỏi cha mẹ nó và cha mẹ nói là quán nước ấy anh họ Lý Văn Hiền đã tặng cho nó làm ăn.
Nó không hề cảm động hay gì cả mà chỉ thấy khoái chí, trong lòng đê mê sung sướng vì được toàn quyền làm chủ một quán nước giải khát.
Khi còn làm ăn chung , nó còn siêng năng một chút.
Khi đã trở thành người chủ hoàn toàn, là người có quyền cao nhất trong quán nước , nó bắt đầu dở chứng hưởng thụ.Lúc còn hùn vốn làm ăn chung, nó còn bưng bê chào mời khách.
Bây giờ người chung vốn đi rồi , nó khoái chí rủ thẳng mấy thằng bạn nhậu vào trong quán mà nhậu luôn.
Nó luôn mồm khoe khoang quán này là của duy nhất mình nó , nó là ông chủ duy nhất , là ông chủ tuyệt đối của cái quán này.
Nó nói không sai, nhưng nó chả có khả năng để quản lý và làm việc.
Nó ăn chơi nhác làm , lúc khách tới uống nước thì nó đang ngồi nhậu.
Làm việc thì trễ nải , khách than phiền thì nó chửi khách.
Người ta bị một vài lần người ta không thèm tới nữa.
Cái nghề buôn bán là nghề làm dâu trăm họ, chửi khách là điều tối kỵ.
Nó chửi tuốt, chỉ thiếu điều chưa đánh nhau với khách hàng mà thôi.
Khi người ta thấy thái độ phục vụ không tốt , người ta bỏ đi hết.
Dù rằng rất thích thứ nước uống đấy nhưng không ai bỏ tiền để nghe kẻ khác chửi bới cả.
Quán nước dần dần vắng hoe không có ai tới uống.
Có câu "thất bại là mẹ đẻ của thành công".
Phải biết mình sai ở đâu mà thất bại , phải biết để mà sửa đổi ,để mà sau này không phải phạm vào sai lầm ấy nữa.
Nhưng trên đời này có một loại người luôn luôn cho rằng mình đúng.
Nó không bao giờ chấp nhận nó sai, luôn nghĩ ra những lý do gì đó để đổ thừa thay vì nhìn nhận lại bản thân mình.
Nó lười nhác phục vụ không tốt thì nó lại đổ thừa rằng thứ nước uống này ban đầu mới lạ , người ta hứng thú uống nhiều.
Nhưng khi đã uống chán rồi người ta không thèm uống nữa , và quán sẽ ế.
Nó suy nghĩ như vậy, rồi bắt đầu quay sang chửi tên Lý Văn Hiền kia đã lừa nó.
Nó chửi tên Lý Văn Hiền đó đã cài bẫy nó vào cái quán này, để nó trở thành một ông chủ bị phá sản.
Nó đổ thừa hết mọi tội lỗi vào cái người đã gây dựng lên quán nước này chứ không phải nó , nhưng lúc này lại xuất hiện một vấn đề.Lúc bình thường thì nó ăn chơi với số tiền phù hợp với tiền mà cha mẹ nó cho nó tiêu vặt.
Từ khi lên làm chủ quán nước, giai đoạn đầu buôn bán có ngày kiếm được hơn một lượng bạc , thậm chí có ngày kiếm tới hai lượng bạc, nó bắt đầu tiêu hoang phung phí.
Ngày nào cũng nhậu với đám bạn xấu ấy , ban đầu nó tiêu hết một ngày ba đồng.
Dần dần rồi 4 đồng, bắt đầu tăng dần số lượng tiền tiêu.
Cuối cùng là tiêu hết một lượng bạc một ngày , nếu một ngày không tiêu hết một lượng bạc ấy nó cảm thấy ngứa tay không chịu được.
Quán thì không bán được, nó bắt đầu vay tiền để ăn chơi.
Thế nhưng nó biết như vậy không phải cách, vẫn phải kiếm tiền, thế là nó đánh bạc.
Lần này chính nó làm chủ lắc bầu cua, mục tiêu là những người trong làng.
Tên mặt sẹo lắc có tiền vì hắn có tay nghề , chứ tên Trần Đú