Một buổi tối dài đằng đẵng của hai thầy trò đạo sĩ.
Lẽ ra đêm nay chúng phải ngủ thật ngon để ngày mai lấy sức làm việc, nhưng mà làm sao có thể ngủ được khi mà ngày mai là một ngày nguy hiểm đối với cuộc đời bọn chúng.
Ngày mai thức dậy, ai mà biết được những tên hộ vệ kia sẽ làm gì khi chúng thất bại ? Chúng không dám chắc được rằng mình có bị xử trảm hay không, nhưng nhìn qua tình huống thì có thể đoán biết được rằng kết cục rất không tốt đẹp.
Hai tên đấy nằm trên giường mà trằn trọc suốt đêm, muốn trốn thoát cũng không trốn được ,như một con chim mới bị nhốt trong lồng mà sinh ra trầm cảm.
Trong những lúc còn suy tư nghĩ đến con đường chạy trốn , " CỘP...CỘP...CỘP..." bỗng có tiếng gỏ cửa vang lên, tiếng tên hộ vệ bên ngoài nói lớn vào .- " tiên sinh, trời đã sáng ,mau dậy chuẩn bị làm việc đi "Tiếng gõ cửa mà không khác gì tiếng đập cửa cả , cứ như chuẩn bị áp giải tù nhân vậy.
Đạo Sĩ hiểu rằng tình huống này không thể mặc cả được ,tên đạo sĩ phải nói vọng ra ngoài .- "được rồi, ta ra ngay bây giờ đây"Nói xong thì tiếng đập cửa mới ngưng lại, mà thầy trò tên đạo sĩ đôi mắt thâm quầng đứng dậy thở dài.- " chuyện gì đến cũng sẽ đến, muốn tránh cũng không được, đành phó thác cho số phận vậy"Nói xong thì bắt đầu thu xếp, sẵn sàng đồ nghề để rời đi.
Sau khi trang bị đầy đủ mọi dụng cụ cần thiết , hai thầy trò tên đạo sĩ được đích thân viên tướng cùng ba viên phó tướng của hắn dẫn ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài đường thì cả đám đều ngơ ngác khi thấy rất đông dân chúng tới trước cửa chờ đợi , đông kín trước cổng nhà.
Đạo sĩ vừa bước tới thì có tiếng hoan hô vang lên, khiến tên đạo sĩ và học trò nhìn nhau ngơ ngác.
Lúc này, tên quan xã mới bước tới nói với tên đạo sĩ .- "thưa tiên sinh, những người ở đây đều là dân chúng trong làng.
Bọn họ nghe danh tiên sinh thì rất ngưỡng mộ, biết tiên sinh đang ở đây để trừ tà bắt ma nên rất cảm kích.
Thế là cùng rủ nhau tụ tập ở đây để tiễn tiên sinh lên đường làm việc, mong tiên sinh đón nhận tình cảm của dân chúng"Vừa nói xong thì lại cúi đầu thi lễ một cái, trong lòng ngưỡng mộ lắm, nào biết đâu tên đạo sĩ đang rất khó xử.
Tên đạo sĩ lâm vào tình cảm trớ trêu lắm, khiến hắn nhất thời không biết phải làm sao.
Bây giờ bọn chúng tới đông như vậy ca tụng hắn, vậy đến lúc thất bại muối mặt trở về thì hắn phải đối mặt với bọn họ thế nào, phải làm sao?"Trong lòng dao động dữ dội ,nhưng khả năng diễn xuất thì chưa bao giờ khiến người khác thất vọng.
Đạo sĩ bước ra, đứng trước dân chúng mà nói lớn.- " các vị hương thân phụ lão.
Tại hạ chỉ là một đạo sĩ kém cỏi , may mắn được thái thú nhìn trúng tin tưởng mà giao đi bắt ma ở con đường lưng núi.
Việc này vốn chẳng phải to tát gì, chỉ là chuyện nhỏ nên xin bà con hương thân phụ lão đừng quá đề cao vậy mà về nhà hết đi.
Bần đạo đi một lát rồi về ,không có gì to tát cả "Lời nói nghe có vẻ khiêm tốn, nhưng thực chất là khoe khoang.
Lời vừa dứt, đám dân chúng đều ồ lên tám thưởng.
Tiếng bàn tán ở dưới phát ra nghe rõ , toàn là những lời ca ngợi.- "không ngờ vị tiên sinh này lại khiêm tốn đến như vậy, khiến người khác phải thán phục "- "Đúng vậy, Đúng vậy.
Cái này gọi là "sông sâu tĩnh lặng, lúa chín cúi đầu".
Người thâm sâu thường hay khiêm tốn, đây cũng là lẽ thường tình dễ hiểu "- "không sai ,nói như vậy thật sự không sai.
Hiện tượng ma quái ở con đường lưng núi đã khiến bao nhiêu đạo sĩ tới đó thất bại trở về.
Nhưng vị đạo sĩ này lại nói rằng " chỉ là chuyện nhỏ ,không có gì to tát" , xem ra không xem yêu ma ấy vào mắt.
Quả thật là một cao nhân xuất chúng ,khiến chúng ta mở mang tầm mắt"Những tiếng xì xầm bàn tán vang lên, cùng với đó là những tiếng vỗ tay tán thưởng.
Hàng loạt người vỗ tay theo, đứng dạt sang hai bên đường hô lớn.- " chúng tiểu nhân mời tiên sinh lên đường ,chúc tiên sinh chiến thắng trở về "Tiếng hô khen ngợi ngập trời, náo nhiệt một góc làng.
Lần đưa tiễn này tựa như mời một anh hùng ra chiến trường vậy , thật sự nhiệt liệt.
Tên đạo sĩ oai phong lẫm liệt như một thống soái tam quân bước đi trước, tên học trò hất mặt đi sau, bốn tên hộ vệ đi sát ngay hai bên trông thật sự oai phong .Vẻ ngoài trông thì như vậy thôi, chứ chỉ có đám dân chúng kia là thật tình khen ngợi chúc tụng.
Tên đạo sĩ ưỡn ngực đi trông oai phong thế , nhưng trong lòng run cầm cập ,không biết mình sẽ phải đối diện với mọi chuyện thế nào đây ? Còn tên tướng hộ vệ thì lại nhếch mép cười rất kín.
Nguyên lai, tên đạo sĩ tới đây giấu kín thân phận ,nhưng tên quan xã lại được chỉ thị của tên tướng này báo cho bà con trong làng , đồng thời còn chủ ý kêu gọi bà con tới đưa tiễn.
Mục đích của hắn chính là tạo dư luận để thuận tiện cho cái chết của tên đạo sĩ sau này.
Bây giờ, cả làng Tây đều biết tên đạo sĩ tài ba này tới bắt ma.
Nếu như tên đạo sĩ không trở về nữa , có thể đem cả làng này ra làm chứng cho việc thất bại ấy, thuận đường để viết thư kiến nghị