Cơm no rượu say ( thực ra chẳng có cơm và chẳng có rượu) , cả bọn ăn hết nồi lẩu nấm hương mà cảm thấy rất thỏa mãn.
Có lẽ lâu lắm rồi bọn họ mới được ăn ngon và no như vậy.
Vạn Vân Phong thấy mọi người tâm trạng đang vui vẻ, hắn lúc này mới hỏi.° "các vị không biết là người ở đâu? Tại sao lại lỡ bước vào trong miếu hoang này?"Nhóm năm anh em tâm trạng đang thoải mái, đúng như dự đoán của Vân Phong, bọn họ nghe hỏi thì khuôn mặt đều chuyển sang buồn phiền.
Huynh trưởng lúc này mới thở dài.- "không giấu gì huynh đệ, chúng ta là..."Năm anh em bắt đầu kể truyện một cách chân tình.
Những vấn đề nan giải của họ, khó khăn trước mắt, mọi thứ đều kể hết với Vân Phong.
Rất nhanh chóng hắn đã hiểu được vấn đề rằng đây chỉ là mấy anh em nông dân đi làm nhiệm vụ.
Vạn Vân Phong nhìn bọn họ mà lắc đầu.° "các vị, ta rất có thiện cảm với các vị.
Thế nhưng thứ cho ta nói thẳng.
Các vị chỉ là nông dân giỏi việc cày cấy chứ có biết gì về săn bắt.
Nếu như gặp phải ác thú thật sự thì ta không tin các vị có thể bắt được nó mà còn có thể trở thành mồi ngon cho nó.
Các vị cả ngày hôm nay không tìm được ác thú không phải là xui xẻo, theo ta đây là may mắn tổ tiên phù hộ.
Cái này không phải là " bần cùng sinh đạo tặc, túng thiếu làm liều" đấy chứ? Các vị nên trở về thì hơn"Lời nói của hắn hoàn toàn không sai, thế nhưng trở về thì lấy tiền đâu lo thuốc cho cha.
Linh Nhi mặt ủ rũ buồn phiền.- "lời ca ca nói chúng ta đều hiểu, nhưng mà..."Linh Nhi ngập ngừng không biết nói sao.
Bọn họ chính là vì lòng hiếu thảo mà bần cùng.
Giả như bất hiếu một chút, cứ để phụ thân bệnh mà chết đi.
Bọn họ dù gì cũng đã cố gắng hết sức rồi nên chẳng ai trách họ cả.
Bây giờ vì muốn cứu cha mà đi làm việc quá sức, tự đưa mình vào vòng nguy hiểm.
Vạn Vân Phong hiểu điều đó, cảm thấy rất yêu mến.
Hắn đề nghị.° "cũng không giấu gì các vị.
Ta cũng là người biết y thuật.
Chi bằng ngày mai ta theo các vị trở về xem bệnh cho phụ thân các vị, biết đâu ta có thể chữa khỏi và các vị không cần phải lên bắc thành"Cả bọn nghe vậy thì mừng lắm, vội cúi đầu thi lễ.- "nếu người huynh đệ này có thể chữa trị khỏi cho phụ thân chúng ta, năm huynh muội chúng ta ghi lòng tạc dạ, nhất định sau này sẽ đền đáp "Vân Phong gật đầu mỉm cười.
Linh Nhi cũng cảm thấy mừng vui, nhưng phụ nữ thường hay lo xa.
Cô nhìn Vân Phong mà ngập ngừng.- "tiểu muội đa ta ca ca đã có lòng.
Tấm lòng của ca ca tiểu muội không có lý do gì từ chối, nhưng việc săn ác thú thì huynh muội chúng ta vẫn phải làm "Vạn Vân Phong ngạc nhiên mà thốt lên một tiếng "tại sao?".
Linh Nhi nhìn hắn khẽ cúi đầu.- "ca ca có lòng giúp đỡ, tiểu muội đương nhiên đồng ý.
Nhưng để đề phòng sau khi ca ca khám bệnh cho phụ thân mà không biết cách cứu chữa, tiểu muội vẫn cần tiền để lên bắc thành mời đại phu"Vạn Vân Phong khẽ ồ lên một tiếng, mà lúc này huynh trưởng vội nói xen vào.- "vị huynh đệ này xin đừng tự ái.
Không giấu gì, bệnh của gia phụ là bệnh nan y.
Huynh muội chúng tôi đã mời tất cả các đại phu giỏi nhất trấn nhưng đều vô phương cứu chữa.
Thế nên lời tiểu muội nói là có lý do của nó"Vạn Vân Phong mỉm cười.
Hắn khẽ gật đầu.° "ta hiểu rồi, vẫn là cần tiền đúng không? Vậy ta cho các ngươi 100 lượng bạc, các ngươi khỏi đi săn nữa, có được không?"Lời đề nghị này thật sự rất bất ngờ.
Quá ngon ăn