Vấn đề của người phụ nữ thời kỳ phong kiến chính là bị xiềng xích của tam tòng tứ đức trói buộc lên người.
Nếu thời hiện đại , bác sĩ khám chữa bệnh thì việc lột hết quần áo khỏa thân trước mặt bác sĩ cũng là chuyện hết sức bình thường.
Trong giới y học , người ta không quan trọng giới tính , chỉ quan trọng bệnh nhân.
Đối với một người bác sĩ thời hiện đại, không có nam mà cũng chẳng có nữ, chỉ có bệnh nhân mà thôi.
Nhưng thời phong kiến thì lại rất khác, người phụ nữ bị một nam nhân khác nhìn thấy cơ thể đã bị xem là không còn thuần khiết.
Người phụ nữ là mẹ của Thiên Phi này lại sinh ra trong một gia đình gia giáo , từ nhỏ đã được nền giáo dục tam tòng tứ đức ảnh hưởng cực kỳ nặng nề.
Vết thương của bà bị hôm nay lại là vết thương ngay giữa hai chân , gần với bộ phận sinh dục.
Việc để một người đàn ông cho dù đó là đại phu đi chăng nữa nhìn vào với bà là một điều không thể chấp nhận được.
Bà xua tay mà nói .- " đại phu, cảm ơn ông đã tới tận đây giúp tôi, nhưng tôi không thể nhận sự giúp đỡ của ông được ,mong ông hiểu cho.
Gia đình bây giờ chỉ có hai mẹ con tôi, chồng tôi thì không có nhà , vậy vẫn mong đại phu ra ngoài cho.
Đại phu đừng vào trong đây, người khác nhìn thấy lại dị nghị"Lời nói của người mẹ khiến cho Thiên Phi vô cùng ngạc nhiên.
Em mới chỉ 10 tuổi, chưa hiểu rõ lắm về mọi việc , thật sự không hiểu tại sao mẹ lại khước từ đại phu như vậy trong khi vết thương của mẹ thì đang chảy máu.
Em nhìn mẹ với khuôn mặt đau khổ, nước mắt trẻ thơ chảy ra mà nói.- " mẹ ơi, tại sao mẹ lại không để cho đại phu chữa bệnh cho mẹ ? Tại sao mẹ lại như thế ? Con không hiểu ,con không hiểu mẹ ơi"Lời nói của đứa trẻ vì lo lắng cho mẹ như cứa vào trái tim của người khác, khiến con người ta xót xa.
Đại phu là người trưởng thành, dẫu rằng ông cũng sống trong thời kỳ phong kiến đương nhiên cũng có gì đó đồng ý với người phụ nữ đang nằm trên giường kia.
Ông suy nghĩ một chút, gật đầu mà nói .- "được rồi , lão phu chỉ bắt mạch , không xem vết thương.
Phu nhân đưa tay cho lão phu bắt mạch rồi lão phu cho thuốc, phu nhân tự chữa trị.
Phu nhân thấy thế nào ?"Người phụ nữ nghe như vậy thì có chút xuôi lòng, mà đứa con thì đang nước mắt lã chã rơi.
Bà cảm thấy thương con mình, và cũng trân quý sinh mệnh mình mà gật đầu.- " như vậy thì làm phiền đại phu rồi"Nói xong thì lết khẽ ra , đưa tay cho đại phu.
Đại phu lập tức vào việc, lúc này bắt mạch xem ra mất nhiều máu.
Mạch đã yếu , ông liếc nhìn qua vết thương đang bị người phụ nữ dùng tay bịt lại , cảm thấy rất nghiêm trọng.
Ông suy nghĩ điều gì đó, liền lấy trong cái hộp ra ít dụng cụ mà nói .- "nè ,cháu bé.
Lại đây ta bảo chút này"Thiên Phi đến gần, đại phu lấy trong hộp ra mấy lọ thuốc bắt đầu hướng dẫn giải thích.- " mẹ của cháu bị vật gì đó sắc nhọn đâm vô làm rách da, bây giờ cần phải được khử trùng và rắc thuốc.
Cháu đi nấu nước ấm tắm cho mẹ ,rửa sạch vết thương , sau đó dùng bình thuốc màu đỏ này rửa qua một lần vết thương ấy.
Sau khi vết thương được rửa sạch bằng lọ nước màu đỏ thì dùng lọ thuốc màu xanh dạng bột này rắc vô vết thương.
Điều này sẽ rất đau rát , nhưng sẽ cầm máu và sẽ khỏi ,cháu hiểu chưa?"Thì ra là vậy.
Đại phu không thể trực tiếp xử lý vết thương thì đành nhờ bé gái này làm thay, cũng là một cách để xử lý vấn đề.
Thiên Phi hiểu ý, lập tức tập trung cao độ lắng nghe.
Đại phu bắt đầu chỉ cho Thiên Phi cách xử lý vết thương của mẹ.
Thiên Phi mừng lắm cúi đầu cảm tạ.
Khi đại phu đã chỉ dẫn xong toàn bộ mọi chuyện, liền gom đồ lại mà nói.- " mọi chuyện cứ làm như vậy, vết thương sẽ mau chóng khỏi.
Bây giờ lão phu về cho hai mẹ con được tự nhiên"Người mẹ đang đau đớn vẫn cố cúi đầu cảm ơn.
Thiên Phi thì mừng rỡ lắm, trong lòng đã bớt hoang mang.
Khi đại phu đi khuất , người mẹ mới cởi quần ra, vết thương xem bộ đã chảy nhiều máu.
Thiên Phi lo nước nóng rửa qua vết thương, rồi lại dùng thuốc xử lý vết thương ấy , làm đúng như lời thầy thuốc nói.
Vết thương ấy đã ngừng chảy máu, khoảng khắc ấy khiến con tim bé nhỏ của em được xoa dịu.
Tuy là vậy, nhưng mọi chuyện chẳng ai ngờ trước được điều gì.
Có một chút vấn đề, vết thương của người mẹ nghiêm trọng hơn là bọn họ nghĩ.
Nó đâm sâu hơn, và có một miếng gỗ bị kẹt bên trong đó.
Nếu như đại phu trực tiếp xem vết thương thì có thể nhận ra , dùng phương pháp chuyên ngành mà lấy miếng gỗ ra ngoài, đồng thời khử trùng vết thương thì người mẹ chắc chắn sẽ hết bệnh.
Thế nhưng ông không hề biết vết thương lại nghiêm trọng đến như vậy , nghe kể rằng té trúng một khúc cây thì ông chỉ nghĩ bị đâm vô một đoạn mà thôi , nên chỉ cho thuốc khử trùng bên ngoài.
Người phụ nữ trong thời phong kiến đúng là đủ cái khổ.Sau khi xử lý vết thương xong, xem chừng đã ổn ,thì người cha lúc này cũng trở về nhà.
Khi thấy vợ mình nằm trên giường và có nhiều thứ giống như máu bị lau chùi, lại có mùi thuốc bốc lên , người chồng lo lắng hỏi .- "hiền thê , có chuyện gì đã xảy ra với nàng ?"Khuôn mặt người chồng lo lắng.
Thiên Phi lúc này ở bên đó