Thời gian thấm thoát trôi đi, thoắt đó mà đã 3 năm rồi Thiên Phi bây giờ đã tới tuổi lấy chồng.
Thời phong kiến, gái 13 tuổi là đã đến tuổi gả chồng, nhưng em không quan tâm đến những chuyện như thế.
Ba năm qua, em đã học xong tất cả các mặt chữ , đọc và viết thành thạo.
Em lại đi mua nhiều sách về y để đọc, quyết tâm trở thành đại phu.
Nếu người ta không cho phụ nữ học y, thì em sẽ tự học.
Tự tìm tòi sách vở ,tự nghiên cứu mày mò ,chỉ là em nghĩ thế thôi.
Thủa xưa , người ta đâu có vẽ được những hình ảnh sống động như chụp sắc nét được.
Bút viết cũng là bút lông, vì vậy mà hình vẽ thảo dược cũng khó mà nhìn cho giống thực tế.
Nếu chỉ đọc sách thì không thể nào hiểu được tất cả các loại thuốc , không thấy được và không nhận diện được những loại thảo dược quan trọng.
Muốn trở thành đại phu bắt buộc phải có người chỉ dẫn, phải có người chỉ cho em từng loại thuốc nào như thế nào và nhận diện ra sao.
Từ thực tiễn đó, việc theo học một đại phu khác là điều bắt buộc trong ngành y.
Thiên Phi liền tới gặp đại phu trong làng xin được theo học.
Đại phu sau khi biết ý định của Thiên Phi là chống lại luật pháp Tây Bắp mà quyết tâm trở thành nữ y sĩ, ông giật mình hoảng sợ đuổi gấp nữ tử này đi, bởi nếu ông dạy cho nàng ta thì ông cũng chính là người đồng phạm.
Trong trường hợp này, ông sẽ bị luật pháp trừng trị.
Vị đại phu hoảng sợ, lập tức đuổi Thiên Phi như đuổi tà.
Thiên Phi lúc này nhận ra thêm một điều nữa, rằng thứ mà mình làm có thể liên lụy đến người khác, bên trong thâm tâm xuất hiện rất nhiều tâm tư.
Dẫu vậy, ý chí kiên định, em vẫn quyết tâm theo đuổi khát vọng vì mong muốn cứu giúp những người phụ nữ.
Trong Tâm tư rối loạn đã suy nghĩ rất nhiều điều, cuối cùng thì cũng nghĩ ra được một cách.
Nếu luật pháp nghiêm cấm nữ nhân học y, vậy chỉ việc giả nam nhân là được chứ gì ? Suy nghĩ ra cách giải quyết ấy, tâm hồn của Thiên Phi cũng dịu nhẹ hơn, em quyết tâm thực hiện ước mơ của mình.
Mười ba tuổi, cái tuổi đã bắt đầu chuẩn bị cho việc thay đổi tâm sinh lý lẫn thể trạng cơ thể, em chắc chắn sẽ có thân hình của một cô gái.
Muốn giả trai, việc quan trọng là phải cải trang.
Thiên Phi cố gắng nói chuyện sao cho giọng mình trầm hơn để giống đàn ông, tập thói đi cứng cáp như đàn ông và học trang điểm sao cho khuôn mặt của mình trông giống đàn ông hơn một chút.
Mọi thứ đều được em tập luyện trong kín đáo , không cho cha mình biết.
Sự tập luyện ấy với ý chí kiên định và trí thông minh trời ban cho , Thiên Phi cũng có những thành tựu nhất định.Vào một ngày đẹp trời , cha em tới gần em mà nói .- "con yêu à, 10 ngày nữa là tới kỳ đám giỗ của mẹ con.
Cũng đã ba năm trôi qua rồi , chúng ta làm xong đám giỗ này thì thời gian chịu tang ba năm cũng hết.
Con năm nay cũng đã 13 tuổi ,đã đến tuổi gả chồng.
Sau khi chịu tang ba năm xong , ta sẽ nhờ người mai mối tìm cho con một đám xứng đáng để con yên bề gia thất "Thiên Phi khuôn mặt vô cảm, em từ lâu đã không nghĩ đến chuyện chồng con nữa rồi , lúc này quay sang nhìn cha mà nói.- " thời hạn chịu tang ba năm cho mẹ chưa xong, khi nào làm xong rồi hãy nói tiếp"Người cha thấy con mình lạnh nhạt như vậy thì khẽ thở dài , ông biết một đứa trẻ mồ côi thì sẽ đau khổ thế nào , tuổi thơ thực sự đã thiếu thốn tình cảm ra sao.
Ông suy nghĩ gì đó , rồi nói với con gái.- "kỳ hạn chịu tang ba năm cũng chỉ còn 10 ngày , bắt đầu nghĩ đến tương lai cho con được rồi.
Con nên để tâm đến điều ấy..."Lời nói chưa dứt , Thiên Phi bất ngờ quay phắt lại nhìn cha ,ánh mắt có chút phẫn nộ .- "không phải là chịu tang ba năm xong, cha gả con đi lấy chồng rồi cha lại đi kiếm vợ mới chứ gì ? Cái này là cha suy nghĩ cho con hay là cha suy nghĩ cho bản thân mình vậy?"Người cha nghe vậy thoáng khựng người, trong lòng nhói đau.
Ông biết cái chết của vợ ông một phần là lỗi của ông , bao năm qua ông cũng bứt rứt lắm.
Ông hiểu con gái của ông vẫn có gì đó trong lòng oán hận chuyện này, cũng không thể trách nó được.
Ông hít một hơi thật sâu, nhắm khẽ đôi mắt , thở dài mà nói .- "thôi thì cứ chịu tang ba năm xong rồi tính.
10 ngày sau làm đám giỗ của mẹ con, con chuẩn bị đi"Nói xong quay lưng đi mất, để Thiên Phi ở lại một mình.
Em ngồi xuống giường, cảm thấy ân hận vì lời nói của mình.
Trong thời phong kiến , quan niệm của những người thời đó "con gái là con người ta, con trai là con của nhà" , cho nên phải đẻ được con trai để nối dõi tông đường.
Gia đình em chỉ có ba người, mẹ em đẻ được đứa con gái là em, vẫn chưa sinh ra được một em trai để nối dõi tông đường họ Vũ.
Nay mẹ em đã mất, em đi cưới chồng rồi thì cha già cũng chỉ đơn độc một mình.
Việc ông ấy có lấy thêm vợ khác cũng là điều hết sức bình thường, em không nên trách móc.
Thiên Phi cảm thấy rằng mình nên ủng hộ cha chuyện cưới vợ sinh con mới đúng, bởi một ngày nào đó em đi lấy chồng thì cha em chính là đơn độc trong căn nhà này.
Mà nếu cho dù em không gả chồng thì em vẫn quyết tâm trên con đường học y, mà muốn học y và hành nghề y thì cả cuộc đời này Thiên Phi sẽ phải sống trong thân phận một người đàn ông.
Thiên Phi không thể ở lại cái làng này