Bạch Đạo Sư

249: Đạo Đức Nghề Y


trước sau


Đúng như ước hẹn, Thiên Phi đã ở lại nhà phú hộ để chữa trị bệnh cho đứa trẻ ấy.

Sau ba ngày, đứa trẻ đã khỏe mạnh hơn.

Nó ăn uống no đủ, da mặt hồng hào, trở nên năng động.

Đứa trẻ chạy nhảy vui chơi, hiếu động khỏe mạnh.

Sáng hôm nay , Thiên Phi đang ngồi ở một bàn đá trong khuôn viên nhà phú hộ , nàng đang nhìn đứa trẻ cùng mẹ của nó vui đùa cười khúc khích.

Cảnh tượng mẹ con chơi đùa vui vẻ hạnh phúc ấy khiến cho trái tim nàng cảm thấy ấm áp.

Nàng đã cứu được một đứa trẻ, đem lại hạnh phúc cho cả một gia đình.

Tức cảnh sinh tình, nhớ lại kỷ niệm thủa xưa, trong vô thức nàng lẩm bẩm một câu hỏi .- "mẹ ơi , con làm đúng có phải không mẹ ? Con đã cứu được một đứa trẻ, đem lại hạnh phúc cho cả một gia đình, thứ mà trước đây số phận khước từ mẹ con mình.

Không, không đúng.

Không phải số phận khước từ mà là xã hội đã khước từ cơ hội đó.

Gia đình chúng ta không được hạnh phúc là vì thời thế đã khước từ cái hạnh phúc ấy của chúng ta"Trong những dòng suy nghĩ vô thức ấy, bỗng có tiếng động làm Thiên Phi thoáng giật mình.

Phú hộ không biết đã đến tự bao giờ mà hỏi nhỏ.- " Thiên Phi đại phu , người đã nghĩ gì vậy?"Thiên Phi quay lại thì thấy phú hộ đã đến tự bao giờ.

Ông cũng ngồi xuống bên bàn, ánh mắt nhìn nàng đăm chiêu.


Thiên Phi hít một hơi thật sâu , nhẹ nhàng mỉm cười nói.- " không có chuyện gì , chỉ là tại hạ thoáng nhớ lại gia đình mình.

Hồi tại hạ cũng bằng đứa đứa trẻ kia , cũng được nô đùa bên mẹ giống như nó.

Nhìn thấy cảnh ấy, phút chốc cảm thấy hoài niệm về thời thơ ấu mà thôi"Phú hộ nghe vậy thì vui vẻ bật cười , vuốt râu mà nói.- " phải rồi , bất cứ ai cũng có thời thơ ấu.

Lão phu ngày xưa cũng vậy , cũng được bên mẫu thân.

Thế nhưng cuộc đời đâu có gì là mãi mãi.

Sinh, lão , bệnh , tử, mẫu thân già yếu rồi cũng qua đời.

Lão phu cũng thế thôi, đến một ngày nào đó thân già của lão phu cũng sẽ gửi về nơi đất mẹ , không biết có thể sống được 10 năm nữa hay không?"Nói xong bật cười khoái chí.

Thiên Phi nhìn sang cũng khẽ mỉm cười.

Đúng vậy, sinh, lão, bệnh , tử, không ai có thể sống đời đời kiếp kiếp được.

Nhưng tuổi cao bệnh mà chết thì đó là thuận theo tự nhiên của tạo hóa, là một điều người ta dễ dàng chấp nhận, đó là lý do khi ông phú hộ nói về cái chết của mình lại có thể cười thỏa mãn.

Đơn giản, bởi vì ông ta sống trên cuộc đời này gần như đã viên mãn.

Có con, có cháu đề huề, gia đình no đủ hạnh phúc , không còn vướng bận điều gì nữa.

Nhưng Thiên Phi thì khác.

Sinh ly tử biệt thủa còn nhỏ là một điều vô cùng đau đớn, mẫu thân của nàng lúc từ biệt nàng đi còn rất trẻ, để lại cho nàng những ký ức đau đớn sâu thăm thẳm trong tâm hồn bé nhỏ của trẻ thơ, mà cho dù đến khi lớn lên hoặc già đi cũng chẳng thể nào quên được.


Trong những dòng suy nghĩ ấy, phú hộ liền quay sang thiên phi cúi đầu thi lễ mà hỏi .- "đại phu, người lấy bao nhiêu tiền ? Lão phu xin trả đầy đủ."Chuyện cuối cùng chính là thanh toán phí tổn khám chữa bệnh ba ngày qua, đây là một điều hiển nhiên.

Thiên Phi nhìn về phía mẹ con đang nô đùa kia, nàng vô thức mỉm cười .- " thì giá cả đã được niêm yết rõ ràng.

Tiền công , tiền khám, tiền thuốc , tất cả là một lượng bạc theo bảng giá của y quán.

Phú hộ cứ theo ấy mà trả thôi"Phú hộ nghe vậy thì khẽ ồ lên ngạc nhiên, lúc này lấy ra một cái hộp đưa tới , cúi đầu thi lễ nói .- "đại phu đã cứu được huyết mạch của nhà họ Tân, với Tân gia chính là có ân lớn.

Lão phu không phải là giàu có gì, lão chỉ tặng đại phu một chút quà mọn, mong đại phu nhận cho "Thiên Phi nghe vậy thì có chút tò mò, liền nhẹ nhàng mở hộp ra xem thử.

Vừa mở ra thì thấy bên trong có một đại nguyên bảo , đây chính là món quà tặng ư ? Như vậy là lớn quá rồi.

Thiên Phi lập tức đóng nắp hộp lại , đẩy hộp gỗ ngược về phú hộ mà lắc đầu nói.- " xin thứ lỗi , tôi không thể nhận món quà này được , xin phú hộ thu hồi lại cho"Hành động của Thiên Phi khiến phú hộ tròn xoe mắt ngạc nhiên.

Đây là điều mà ông không ngờ tới , trên đời này lại có người chê tiền ư? Phú hộ nhìn Thiên Phi mà hỏi.- " không giấu gì đại phu.

Trước đây lão phu cũng có mời các đại phu khác tới khám , bọn họ không lấy giá cắt cổ thì cũng đòi thêm tiền.

Không đòi cái này cũng đòi cái kia, làm khó làm dễ đủ kiểu, mục đích moi tiền lão phu.

Khó khăn là thế, nhưng lại còn không chữa hết bệnh.

Nay đại phu chữa hết bệnh cho cháu nội, lão phu biếu đại phu một đại nguyên bảo đại phu lại không nhận, không phải là chê ít đó chứ ?"Thiên Phi nghe vậy thì giật mình xua tay, lắc đầu nói .- "Phú hộ ,xin đừng hiểu nhầm ý của tại hạ, tại hạ tuyệt đối không có ý đó"Lời nói của phú hộ quả thật là có hơi nặng lời rồi.


Một đại kim bảo bằng 10 kim nguyên bảo, bằng 100 nén vàng, bằng 1.000 nén bạc.

Đây là con số không hề nhỏ, dư tiền cho thiên phi mở một y quán riêng.

Thiên Phi lúc này hướng phú hộ thi lễ một

cái rồi nói.- " Tại hạ theo đuổi ngành y là muốn cứu giúp những người bệnh tật, để đem lại hạnh phúc cho họ, đem lại sức khỏe cho họ chứ không phải là muốn làm giàu bằng nghề y.

Cho dù bệnh nặng hay bệnh nhẹ đều thu tiền phí đúng với bảng giá của y quán , nếu lấy hơn thì đã phạm vào đạo đức của nghề y rồi.

Chuyện này mà để thầy của tại hạ biết được sợ rằng sẽ đánh chết tại hạ.

Không đánh chết thì cũng đuổi ra khỏi y quán mà thôi, xin phú hộ hiểu cho"Phú hộ lại một lần nữa ồ lên ngạc nhiên.

Trước đây ông vẫn thường hay nghe người ta nói "lương y như từ mẫu", nhưng ông chưa từng gặp một lương y nào như vậy cả.

Những lương y khác đều là vì tiền cả.

"lương" trong chữ lương y này không phải lương tâm, mà là lương tháng.

Ai cũng vì lương tháng của mình mà thu tiền rất cao, nhưng vị đại phu trước mặt ông không những chữa hết bệnh cho cháu ông mà còn không lấy thêm một xu nào ngoài những tiền đã được niêm yết.

Ông trong lòng cảm thấy khâm phục lắm , tại sao một đại phu trẻ tuổi lại có tấm lòng bao dung đến như vậy ? Trong lòng cảm thấy yêu mến vô cùng , vẫn muốn giúp đỡ điều gì đó liền quay sang thi lễ mà hỏi.- " vậy...!Thiên Phi đại phu có cần lão phu giúp đỡ gì đó cho đại phu không ? Nếu đại phu cần, lão phu nhất định sẽ làm hết sức mình , quyết không thoái thác."Lời nói thật lòng ấy của Phú hộ, ông ta vẫn mong có thể làm được gì đó để đền ơn.

Thiên Phi ngẫm nghĩ một chút , quay sang nhìn phú hộ ,khẽ gật đầu mà nói.- " không giấu gì ngài.

Tại hạ có mong ước sẽ mở một y quán và trở thành đại phu độc lập.

Để thực hiện điều này cần phải có sự trợ giúp của thầy.

Thế nên nếu như có thể, xin phú hộ hãy viết cho tại hạ một bức thư gửi cho Phi Hùng đại phu nói vài lời tốt đẹp với thầy ấy, để tại hạ có thể được thầy ấy ủng hộ mà mở một y quán riêng.

Nếu làm được điều này, tại hạ vô cùng cảm kích "Vừa nói xong liền hướng phú hộ mà thi lễ.


Phú hộ lại tròn xoe mắt ngạc nhiên, trong lòng có nhiều điều cảm thấy mới lạ lắm.

Nếu mở một y quán thì tại sao không nhận một đại nguyên bảo này ? Làm bất cứ thứ gì đều phải dùng đến tiền , ấy vậy mà vẫn có thể khước từ một số tiền lớn để giữ đạo đức nghề y sao? Rồi thứ cầu xin lại chỉ là một bức thư nói vài lời tốt đẹp ? Phú hộ lúc này lại đẩy hộp đại nguyên bảo sang phía Thiên Phi mà nói.- "Nếu là đã có tâm nguyện mở y quán, đương nhiên phải cần một số tiền lớn.

Đại nguyên bảo này tuy không phải là nhiều nhặn gì , nhưng dư sức để người mở một y quán cho riêng mình rồi.

Vì vậy, lão phu nghĩ người nên nhận nó"Nói xong lại thi lễ một cái mà nói tiếp.- " đại phu, số tiền này là món quà của lão phu, là thật tâm thật ý lão phu tặng cho chứ không hề bị một chút ép buộc nào, xin đại phu nhận lấy."Trước tấm thịnh tình ấy, Thiên Phi quay sang nhìn Phú hộ, mỉm cười mà giải thích.- "không giấu gì phú hộ.

Trong bài học y đức mà Phi Hùng đại phu đã dạy tại hạ có nói đến vấn đề nhận quà tặng này.

Nếu ban đầu nhận quà thì sẽ quen tay, lần sau không có thì sẽ bắt đầu ấm ức, và lần sau nữa lại sẽ đi đòi hỏi.

Quà cáp là một thứ sẽ khiến cho linh hồn của một vị lương y trở nên ô uế , đó là lý do Phi Hùng đại phu tuyệt đối không chấp nhận bất cứ món quà cáp nào của bệnh nhân.

Nếu tại hạ nhận món quà này, dù có là thật lòng đi chăng nữa thì cũng không tránh khỏi bị thầy mình trừng phạt.

Thế nên xin phú hộ thông cảm và thu hồi lại món quà đi"Lời nói của Thiên Phi khiến phú hộ vỡ lẽ ra nhiều điều , ông đã hiểu ra những câu chuyện nhân và quả.

Trong những chuyện nhỏ nhặt nhất cũng có thể dẫn đến hậu quả to lớn.

Trong lòng đã yêu mến lại càng khâm phục, phú hộ lập tức nói .- "được, chuyện này nhỏ thôi.

Để lão phu đi viết một lá thư gửi cho Phi Hùng đại phu, xin người chờ một lát"Nói xong lập tức đi vô trong lấy giấy bút viết thư gửi cho vị đại phu danh tiếng Phi Hùng trên trấn , lời lẽ vô cùng tốt đẹp.

Với một người đã cứu được cháu mình, phú hộ cảm thấy vô cùng biết ơn nên lời lẽ thể hiện sự tôn trọng vô cùng lớn.

Một bức thư đã được viết gửi cho Phi Hùng Đại phu theo đúng tâm nguyện của Thiên Phi , nàng sẽ mang bức thư này về và dâng cho thầy mình ,hy vọng sẽ sớm được mở một y quán riêng.

Có y quán riêng rồi, sẽ thuận tiện chữa trị cho những người phụ nữ , để không ai phải rơi vào hoàn cảnh giống như nàng..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện