Thiên Phi đang quỳ bên trong phòng của Nhơn lão phu nhân, xung quanh là những người hầu gái , và cả Nhơn phu nhân nữa.
Lão phu nhân tay dơ cao cây gậy lên chỉ chờ vụt xuống, ánh mắt trừng trừng nhìn vào một đại phu nữ đang quỳ trước mặt mình.
Thiên Phi bắt đầu kể lại quá khứ của mình, quá khứ đau thương trong ký ức.
Thiên Phi nhớ rất rõ, cái ngày mẹ mình bị vết thương nhiễm trùng ấy mà lâm trọng bệnh.
Nhớ rất rõ, cái lúc mà mẫu thân từ chối đại phu xem bệnh trực tiếp, từ chối đi cơ hội được sống tiếp của người.
Thiên Phi kể tỉ mỉ , kể lúc giây phút lâm chung, người còn vuốt đầu Thiên Phi mà nói "con yêu , cơ thể nữ nhân là ngọc.
Tuyệt đối không cho người đàn ông khác chồng mình được chạm vào một chỗ kín đáo".
Những lời lẽ chân tình của Thiên Phi kể ra, hai hàng nước mắt nàng ướt đẫm khuôn mặt của đứa con gái đau khổ vì mất mẹ.
Nàng nức nở nói.- " bẫm lão phu nhân.
Nếu ngày ấy mẫu thân có thể cho đại phu khám trực tiếp vào chỗ kín thì có lẽ mẫu thân đã không chết.
Nếu ngày đó mẫu thân được một đại phu nữ khám chữa bệnh cẩn thận thì người cũng không bỏ tiểu nữ mà đi.
Từ giây phút ấy, tiểu nữ đã nguyện trao cuộc đời của mình cho số mệnh, quyết tâm trở thành đại phu để cứu giúp những người phụ nữ bị bệnh khó nói, để những người phụ nữ có chỗ yên tâm mà khám chữa bệnh.
Tiểu nữ tuyệt đối không có mưu đồ gì nham hiểm, xin lão phu nhân minh xét"Nói xong thì vái lại sát đất.
Nhơn lão phu nhân đang vung cây gậy lên với vẻ mặt tức giận, nghe Thiên Phi kể lại với hai hàng nước mắt lã chã rơi trên nền đá.
Khuôn mặt bà dịu dần và biến đổi, trở nên thương cảm.
Khi Thiên Phi kể hết câu chuyện, bà lúc này cảm động, vô thức rớt cây gậy xuống đất.
Nước mắt bà bắt đầu ứa ra, thút thít khóc.
Những lời kể ấy của Thiên Phi như chạm vào ký ức xa xăm nào đó, trong tâm trí bà hiện lên hình ảnh một quá khứ xa xôi.
Trong ký ức tưởng ngủ sâu trong quên lãng ấy, bà nhìn thấy một nữ tử nhỏ tuổi đang ôm mẹ mình khóc.
Người mẹ bị bệnh nặng sắp qua đời, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của nữ tử ấy mà nói "con à , cơ thể nữ nhân là ngọc.
Tuyệt đối không cho một người đàn ông khác chồng mình chạm vào".
Hình ảnh ấy trong ký ức của lão phu nhân không ai xa lạ , chính là bà ta hồi nhỏ.
Bà ta cũng đã từng nhìn mẹ mình mất , cũng từng nghe mẹ mình giáo huấn trước lúc lâm chung như vậy.
Những lời của Thiên Phi kể với bà cũng chính là quá khứ mà bà từng trải qua.
Lúc ấy, bà cũng căm phẫn lắm.
Tự hỏi tại sao lại không có đại phu nữ chứ ? Nếu như có đại phu nữ thì bà đâu phải mồ côi mẹ từ nhỏ như vậy.Bởi vậy, khi bà nghe con dâu nói có một nữ đại phu khám chữa bệnh cho nó, bà thoáng chốc nghĩ về quá khứ của mình.
Ghen tức, oán hận, cảm thấy phẫn nộ.
Đại phu nữ ư? Tại sao lại xuất hiện trễ như vậy ? Nếu ngày đó, khi mẫu thân bà hấp hối, tại sao đại phu nữ không xuất hiện cứu mẫu thân bà? Đến bây giờ mới xuất hiện, mẫu thân bà cũng đã trở thành cát bụi từ lâu rồi.
Từ suy nghĩ đó, bà cảm thấy tức giận và phẫn nộ, cảm thấy ghen tị nên trút giận lên người Thiên Phi.
Thế nhưng sau khi nghe Thiên Phi kể về hoàn cảnh của mình, mục đích và lý tưởng của mình, bà không còn cảm thấy phẫn nộ và tức giận nữa , lại cảm thấy đồng cảm vô cùng lớn.
Bà nhìn thấy hình ảnh của mình trong hình ảnh của người phụ nữ đang quỳ trước mặt mình, bất giác trái tim nghẹn lại, nước mắt chảy thành dòng.Lão phu nhân lúc này hai hàng nước mắt chảy ròng ròng, bước chân từ từ tiến lại.
Bà cúi người, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiên Phi, dìu nàng lên mà nói.- "được rồi ,con gái của ta , con đứng lên đi"Hai chữ "con gái" bất ngờ được nói ra khiến cho đám nha hoàn há hốc mồm ngạc nhiên.
Tất nhiên, Thiên Phi không phải là con gái của bà.
Nhưng vì yêu mến và đồng cảm nên bà đã gọi nàng hai chữ con gái , thể hiện sự yêu quý.
Lúc này Thiên Phi theo đó mà đứng dậy, lão phu nhân nắm lấy bàn tay của Thiên Phi ,ôm ấp bàn tay của nàng trong tay mình.
Nước mắt lã chã rơi lên bàn tay ấy, bà sụt sùi kể.- " không giấu gì con, mẫu thân ta ngày xưa cũng bị vết thương vào chỗ kín.
Ngày ấy, bà cũng không để cho đại phu khám chữa bệnh mà bỏ ta rời đi, đoạn tuyệt nhân thế.
Ta nghĩ ta là một đứa trẻ bất hạnh, không ngờ bây giờ lại gặp được con cũng bất hạnh giống như ta , khiến ta không kìm được cảm xúc"Vừa nói vừa đưa tay lên gạt nước mắt của mình, bàn tay còn lại siết chặt tay Thiên Phi.
Nhìn vào khuôn mặt của nàng, bà lại dùng tay áo mình khẽ lau giọt nước mắt trên mặt Thiên Phi, dịu dàng nói.- " tuy rằng hoàn cảnh ta giống như con, nhưng ta lại không can đảm như con để đi theo ngành y cứu giúp những người phụ nữ khác.
Con gái yêu, con biết không? Nếu con đã chọn làm đại phu, chọn kiếp sống của một người đàn ông.
Như vậy, cả đời này con sẽ không thể lấy chồng, không thể sinh con.
Cả đời này con phải từ bỏ cuộc sống của một người phụ nữ bình thường để trở thành một đại phu thuần túy, suốt đời không thể lập gia đình.
Cuộc sống không chồng con, không cháu chắt gì cả.
Con sẽ chết trong cô đơn và lạnh lẽo, con thực sự chấp nhận điều này sao?"Lời