Y quán Cổ chân nhân do Cổ Bố đại phu mở ra.
Y quán có tổng cộng bốn người, với Cổ Bố là ông chủ cùng với ba người con.
Hai đứa con trai đầu là Cổ Nguyệt và Cổ Phương , cùng với đứa con gái út là Cổ Uyên, đều hành nghề trong y quán.
Y quán này mới mở ra thu hút rất nhiều khách bởi danh tiếng là đại phu ở thành về, nên ban đầu cũng kiếm được chút ít.
Nhưng gia đình này thuộc dạng tà ma, chỉ biết lợi ích của mình mà chẳng quan tâm đến ai khác.
Chúng làm ăn không có đức , chỉ biết cạp mà không biết giúp đỡ những người xung quanh nên dần dần bị người khác xa lánh.
Số người tới khám bệnh cũng ít dần , và rồi trở nên ế ẩm.
Thay vì nhìn nhận rằng bản thân mình không có đức khiến người khác xa lánh , thì lại bắt đầu đổ thừa cho một thứ gì đó.
Ngó dọc ngó nghiêng để tìm cái gì đó đổ thừa cho hoàn cảnh ế ẩm của mình, không đâu tuyệt vời hơn là đổ thừa cho y quán mới mở gần đó.
Cổ Bố trong lúc vắng khách, lại nghĩ đến y quán đông nườm nượp kia mà hậm hực, tức giận vỗ bàn nói.- " khốn kiếp, cái y quán mới mở đó thật đáng ghét.
Không biết nó có bùa mê thuốc lú gì mà thu hút nhiều người tới khám.
Tên đó chỉ là một tên đại phu mới ra nghề, mặt non choẹt búng ra sữa mà có thể thu hút được nhiều người tới như vậy, chắc chắn là bỏ bùa rồi "Cổ Nguyệt gần đó nghe vậy cũng đồng tình, bước đến bên cạnh cha mà nói .- " thì chỉ có thể bỏ bùa thôi , chứ ai mà thèm vào khám ở y quán của một tên đại phu non nớt không biết gì về y thuật như vậy ? Cái thứ đấy nhìn sơ qua cũng biết rằng là loại lừa gạt người lấy tiền rồi"Hai cha con hợp rơ, trò chuyện tâm đắc , nhưng lại phát sinh một vấn đề nhỏ.
Ngồi không nói xấu thì cũng chả làm họ thỏa mãn, phải làm cái gì đó mới khiến bọn chúng nguôi giận đây? Cổ Bố bắt đầu quay sang nhìn con mà nói .- "này Nguyệt nhi.
Con bây giờ ra gần cái y quán đó quan sát thử xem.
Rốt cuộc là nó bỏ nó bùa mê thuốc lú gì mà khiến người dân xứ này u mê như vậy.
Ta thật sự muốn biết nguyên do"Cổ Nguyệt nghe vậy thì rất hợp ý , liền lập tức gật đầu nói .- "Phụ thân cứ yên tâm.
Để con đi quan sát tình hình, nhất định sẽ nhìn ra được mánh khóe của chúng nó"Thế là Cổ Nguyệt một mạch rời y quán Cổ chân nhân mà tới y quán Thiên Phi.
Hắn chọn một quán trà gần đó , ngồi uống nước và quan sát tỉ mỉ.
Khi Cổ Nguyệt đi rồi, Cổ Bố nhìn sang đứa con gái của mình mà hỏi.- " thằng Cổ Phương đâu mất rồi ? Sáng giờ không thấy mặt nó "Cổ Uyên nghe vậy thì cười đểu một cái, nhếch mép trả lời .- "cái tên ấy thì còn đi đâu được nữa chứ ? Không phải dạo này đang mê đắm tiểu thư Cố Minh đó sao ? Suốt ngày tới đó tán tỉnh ong bướm, có chịu làm ăn gì đâu"Khuôn mặt của Cổ Uyên kể đến đây thì có vẻ rất coi thường, nhưng thực ra bản chất cũng chỉ là gà ghét nhau tiếng gáy.
Cố Minh là một tiểu thư xinh đẹp dịu hiền, có rất nhiều người để ý.
Trong đó có không ít những công tử khôi ngô tuấn tú , văn chương tài hoa hơn người.
Nhìn thấy nam tử tuấn tú để ý đến bị tiểu thư xinh đẹp có tiếng trong trấn mà bản thân mình thì chẳng có ma nào thèm ngó khiến Cổ Uyên cảm thấy ghen tức, tự sinh ra ác cảm với vị tiểu thư ấy, đâm ra lời lẽ không có câu nào thiện cảm.
Cổ Bố nghe vậy thì thở dài, lắc đầu.- " khốn nạn.
Làm ăn không lo làm ăn, suốt ngày theo đuổi con gái người ta.
Đàn bà chẳng qua chỉ là xác thịt tanh hôi, có gì mà phải mê đắm vậy chứ ?"Mồm hắn nói vậy thôi , chứ trong lòng hắn chưa chắc đã nghĩ vậy.
Chẳng qua lúc này không có người làm việc , đâm ra tức giận nhưng vẫn cố thể hiện như mình đạo mạo.Lại nói đến tên Cổ Phương, hắn mê đắm Cố Minh tiểu thư nên đã đứng trực trước cửa phủ nhà họ Cố chờ đợi tiểu thư xinh đẹp kia xuất hiện.
Khổ một nỗi , danh tiếng của y quán Cổ chân nhân đã vang vọng khắp trấn rồi, khiến nhiều người có ác cảm mà Cố gia cũng không ngoại lệ.
Cố tiểu thư không ưa gì cái họ nhà kia, nhưng vì lịch sự mà vẫn chưa đuổi thẳng mặt.
Hôm nay Cố Minh tiểu thư có việc đi ra ngoài , vừa bước ra cửa phủ thì Cổ Phương đã rình sẵn, chạy ra thi lễ.- " quả là một ngày đẹp trời , Cố tiểu thư.
Không biết tiểu thư đang định đi đâu?"Cố Minh nhìn thấy gương mặt của hắn thì không ưa, nhưng vẫn lịch sự mà thi lễ trả nói .- "tiểu nữ có một chút việc cần phải làm, không liên quan gì tới công tử , nên công tử không cần phải biết"Nói xong liền quay lưng bước đi.
Cổ Phương vốn mặt dày, vội vàng chạy lên trước chắn mặt mà cười toe toét.- "Cố Minh tiểu thư , sao không nói ra cho tại hạ biết ? Lỡ đâu tại hạ có thể giúp được gì cho tiểu thư thì sao?"Cố Minh tiểu thư mỉm cười , nhưng hai hàng chân mày khẽ giật giật, cảm thấy khó chịu lắm.
Cái tên khả ố phía trước thực sự rất mặt