Vào một buổi sáng đẹp trời nào đó, trấn Hắc Xà bước vào một ngày mới nhộn nhịp như nó vẫn thế.
Sáng hôm nay, ánh mặt trời rọi xuống từ những áng mây phía cuối chân trời hừng đông kia.
Một vài cánh chim sẻ bay ngang qua y quán Thiên Phi kêu lên ríu rít.
Thiên Phi vốn dĩ bản tính siêng năng, nàng dậy sớm quét dọn y quán của mình sạch sẽ.
Vừa nghe tiếng chim kêu, nàng vốn tính nhân ái liền lấy ít thóc ra rải trước cửa cho đám chim sẻ ấy.
Ngắm nhìn những đôi chim quấn quýt bên nhau khiến trong lòng Thiên Phi cảm thấy chút muộn phiền, chạnh lòng cho mình.
Nhưng mà biết làm sao được, nàng không thể lập gia đình, không thể có đôi có cặp như bao nhiêu người khác bởi vì đây là con đường mà nàng đã chọn.
Phải , đây là con đường mà nàng nguyện suốt đời đi theo, con đường mà nàng đã chọn rồi thì mãi mãi không bao giờ hối hận.Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, dọn dẹp sạch sẽ y quán, Thiên Phi lại mở cửa từ lúc sáng sớm như bao ngày nàng vẫn thường làm như thế.
Buổi sáng sớm, những người đi trên đường còn đang thưa thớt, có một nữ tử bước vào y quán.
Thiên Phi theo thường lệ, nàng đứng dậy nói với nụ cười trên môi.- " xin chào quý khách đến với y quán.
Quý khách tới đây để khám bệnh hay là mua thuốc vậy?"Lời nói mời chào này đã trở thành quen thuộc.
Lúc này Thiên Phi mới nhìn kỹ hơn, phát hiện ra người bước vô là một nữ tử ăn mặc rất diêm dúa.
Người phụ nữ này ăn mặc sang trọng và rất màu mè, khiến Thiên Phi thoáng nghĩ rằng người phụ nữ này đang chuẩn bị đi dự tiệc ở đâu đó chứ không phải đi khám bệnh.
Có lẽ sau khi tới đây khám xong rồi sẽ đi tham dự một yến tiệc nào đó luôn.
Đang trong những dòng suy nghĩ, thì vị khách diêm dúa kia mở miệng cười nói.- "ai da...!y quán mới mở cửa, vẫn chưa có khách nào à? Vậy ta chính là khách đầu tiên rồi."Thiên Phi khẽ mỉm cười, nàng đón tiếp khách hàng với nụ cười dịu dàng như nàng vẫn thế.
Nàng gật đầu, nhẹ nhàng nói.- " vâng, đúng vậy.
Quý khách chính là người khách đầu tiên trong ngày hôm nay.
Xin mời quý khách ngồi xuống đây, rồi chúng ta vào việc "Vừa nói vừa hướng về bàn khám chữa bệnh mà bước.
Khi cả hai đều ngồi xuống bàn, Thiên Phi nhẹ nhàng nói.- " không biết quý khách vào đây để mua thuốc hay là khám bệnh, xin hãy nói ra để y quán được phục vụ quý khách chu đáo nhất"Thiên Phi ngây thơ trong sáng, nào có hiểu chuyện gì.
Nàng đâu biết được người khách mà nàng đang chân tình phục vụ ấy là Cổ Uyên, con gái của Cổ Bố, theo lệnh cha mình vào đây để giăng bẫy hại nàng.
Cổ Uyên nhìn đại phu trẻ tuổi trước mặt, miệng mỉm cười nói.- " ta tới đây vừa khám bệnh, vừa mua thuốc.
Cơ thể của ta dạo này không khỏe, cảm thấy khó chịu chỗ này..."Nói xong liền đưa tay chạm lên cổ, uốn éo ra vẻ gợi tình, rõ ràng là đang muốn câu dẫn vị đại phu trẻ tuổi trước mặt.
Thiên Phi cười gượng, cảm thán trong lòng.
Thực ra, không phải tất cả phụ nữ ở trấn này đều biết nàng là nữ tử, chỉ một số ít thôi.
Nhiều khách hàng là nhi nữ vào khám, họ không biết nàng là con gái, lại thấy nàng là đại phu trẻ tuổi có tài đức vẹn toàn nên sinh lòng tơ tưởng.
Có nhiều nữ tử đã đem lòng nhung nhớ, thậm chí có người còn viết thư tình cho nàng, và đương nhiên nàng đều cự tuyệt tất cả.
Hôm nay, đối diện với một nữ tử đang uốn éo trước mặt mình, ăn mặc trang điểm cẩn thận như thế này khiến cho vị đại phu cảm thán.
Thiên Phi thoáng nghĩ trong đầu, "không phải đi dự tiệc mà mặc đồ đẹp , mà có thể lên đồ lộng lẫy mục đích tới đây để kiếm nhân tình đó ư?".
Với cái cười gượng thiếu tự nhiên của Thiên Phi, Cổ Uyên không nhìn ra được mọi chuyện, trong lòng lại suy nghĩ, "cái tên này không phải là đã say mê sắc đẹp của ta rồi đó chứ? Quả nhiên ta là đệ nhất mỹ nữ của trấn này.
Một khi đã nhắm đến ai thì không thể trật được, không có người đàn ông nào ở trấn này có thể chối từ được vẻ đẹp của ta".
Suy nghĩ huyễn hoặc mình như vậy, Cổ Uyên thống khoái mà cười thầm trong bụng, bất giác nở một nụ cười khoái chí mà bản thân mình còn không biết.
Khi phát hiện ra mình đang cười một cách vô duyên, ả ta liền lập tức thu người lấy lại tư thế bình thường mà nhìn đại phu trước mặt nói.- " đại phu, làm phiền đại phu bắt mạch cho ta"Nói đoạn đưa tay tới phía trước, vén tay áo lên cao tới bắp tay, để lộ cánh tay trần trắng nõn.
Thiên Phi nhìn thấy thì lại cười gượng, trong lòng khó xử.
Bắt mạch thì không cần phải kéo tay áo quá cao như vậy chứ ? Lại chưa nói đến chuyện phải bảo mình bệnh gì, triệu chứng ra sao để nàng đoán bệnh.
Đùng một cái lại đưa tay bắt mạch mà không nói triệu chứng ra thế nào, rõ ràng là có ý đồ khác.Thiên Phi vẫn dịu dàng mỉm cười, nhưng là một nụ cười gượng.
Nàng đối diện với khách hàng kỳ lạ này mà nhẹ nhàng nói.- " cô nương xinh đẹp, vẫn là mong cô nói cho ta biết các triệu chứng bệnh tình của cô nương trước, để ta tính toán"Cổ Uyên thoáng nhíu mày, trong lòng không vui.
Ả nghĩ " cánh tay trần để tới trước mặt rồi, vẫn chưa chịu bắt mạch, xem ra có gì đó không ổn.
Phải chăng là trong lòng có đề phòng?".
Suy nghĩ thoáng chốc thay đổi, trong đầu Cổ Uyên cho rằng "không đúng, làm sao mà lại đề phòng ta được, ta đẹp thế này cơ mà.
Có thể đối tượng đã si mê