Chốn công đường đang xử tội bọn Cổ cùng tội lỗi bọn chúng đã phạm phải.
Lúc này Cổ Bố đã phủi tay xong rồi, trở thành người vô can.
Đám Cổ con thì không thoát tội, và khi quan tri huyện xử tội Tử hình đám Cổ con, Cổ Bố liền cúi đầu mà nói.- " bẩm tri phủ đại nhân, xin cho lão già này nói vài câu.
Hai tên súc sinh kia ăn no rửng mỡ đi làm chuyện xằng bậy, còn dụ dỗ ép buộc em gái bọn chúng tham gia vào, chứ đứa em gái ấy có biết gì đâu.
Mọi tội lỗi này đều do hai tên súc sinh kia gây ra, đứa con gái của tôi tuổi còn nhỏ dại.
Nó năm nay vừa mới 15 tuổi, cái tuổi còn khờ dại bị hai anh lừa gạt làm chuyện tầm bậy.
Kính xin tri huyện đại nhân khoan dung rộng lượng mà tha cho nó một con đường sống"Lời nói vừa dứt, đám đông đã ồ lên ngạc nhiên, mà bọn Cổ con bắt đầu choáng váng.
Cổ Nguyệt và Cổ Phương tức trợn mắt, chỉ mặt cha mình mà không nói lên lời, còn Cổ Uyên thấy cho mình một con đường sống thì vô thức bước chân rời xa hai anh của nó.
Quan phủ nhìn Cổ Bố mà nheo mắt nói.- " ngươi thật sự muốn cứu đứa con gái ấy ư?"Của bố cúi đầu thi lễ , giọng chắc chắn .- " bẩm quan, tất cả mọi tội lỗi đều là do hai tên súc sinh kia mà ra.
Quan anh minh sáng suốt, nhìn vào cũng hiểu.
Xin đại nhân cứ thẳng tay trị tội chúng, lão phu tuyệt đối không oán trách"Nói xong vái lạy một cái.
Quan huyện khẽ cười nhếch mép, mà đám người bên ngoài cũng xì xào bàn tán.- " có chuyện này sao? Chỉ cầu xin cho con gái mà bỏ mặc con trai chết, lão ta đang nghĩ gì vậy?"- " đúng vậy, thật sự kỳ lạ.
Người ta trong tình huống này chỉ tìm cách giữ lại huyết mạch của mình, chứ đâu có ai giống như lão ta"Lời xì xầm của đám đông thực ra cũng không có gì kỳ lạ.
Vào thời phong kiến trọng nam khinh nữ, người ta coi con trai trọng hơn con gái rất nhiều.
Nhưng cái lão già này lại đi cứu con gái mà bỏ mặc con trai ư? Điều này với những người sống trong thời đại này cảm thấy thật kỳ lạ.
Quan huyện đối với Cổ Nguyệt và Cổ Phương rất căm ghét , bởi chúng chính là kẻ đã tố cáo ông ta hối lộ trước mặt bao nhiêu người.
Nhưng còn Cổ Uyên mà nói thì cũng không có gì phiền hà, có thể tha được.
Quan tri huyện thấy lời cầu xin cũng không quá đáng, khẽ hừ lên một tiếng.- " được rồi, ta tạm tha cho con gái ông.
Ông lo mà dạy dỗ nó cho tử tế, đừng để nó ngu như hai thằng Cổ con kia "Cổ Bố nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, mà Cổ Uyên thì cảm thấy mừng rỡ trong lòng, xem như thoát được một kiếp nạn.
Quan tri phủ nói xong đập bàn quát lớn.- " bây giờ bổn phủ tuyên án.
Cổ Nguyệt và Cổ Phương, hai tên súc sinh ngu dốt, liên tiếp trong ngày đã vu oan giá họa cho ba người khác nhau.
Những tội chúng vu cáo đều là những tội trạng nặng, có thể nguy hiểm đến tính mạng của người bị vu oan.
Dựa vào mức độ nguy hiểm, việc này khép vào tội cố ý giết người.
Bổn phủ tuyên án tử hình hai tên Cổ con này để làm gương cho kẻ khác "" KHÔNG..." hai tên Cổ con gào lên trong tuyệt vọng, suy sụp ngã quỵ xuống đất.
Mặc kệ chúng chứ, có ai thèm quan tâm chúng đâu? Quan tri huyện thấy thế cười nhếch mép, lại nhìn sang Cổ Uyên mà tiếp tục tuyên án.- "còn Cổ Uyên, trẻ người non dạ bị hai tên kia lừa gạt, có thể dung thứ được.
Tuy tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.
Nay phạt quản thúc tại gia ba năm , không được ra ngoài.
Án đã tuyên, lập tức thi hành.
BÃI ĐƯỜNG...""Rầm" một tiếng đập bàn vang lên, quan phủ đứng dậy đi ra sau mất dạng, bỏ mặc hai tên Cổ con gào khóc van xin.
Đám nha sai lập tức tới gông cổ hai tên Cổ con lại, lôi thẳng vào ngục tối, mặc cho tiếng gào hét kêu oan nức nở của chúng.
Còn Cổ Bố thì vội nắm tay Cổ Uyên mà bước ra ngoài, đi thẳng về nhà.
Bọn chúng đi ngang qua đám đông, mặc kệ những lời chế giễu mà đi thẳng đến y quán Cổ chân nhân.
Cổ Uyên nhìn thấy hai anh bị lôi vào tử ngục thì xót lắm, nhưng cứu được mạng mình là cũng mừng rồi, nên cũng lặng lẽ theo cha về tới nhà.Khi hai tên trở về y quán Cổ chân nhân, bọn chúng lập tức đóng cửa lại.
Khi đã yên tâm rằng mình đã thoát chết, bọn chúng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cổ Uyên lúc này mới hoàn hồn, suy nghĩ lại chuyện của hai anh, liền nhìn sang Cổ Bố mà hỏi.- " phụ thân, sao ở trên công đường người không nghĩ cách cứu hai anh? Không những không cứu, người lại còn vu thêm tội cho hai anh , để bọn họ vướng vào tội chết như vậy? Người làm như vậy không phải quá tàn nhẫn, quá tuyệt tình hay sao?"Trong mắt Cổ Uyên mà nói, pha xử lý của Cổ Bố đã đưa hai thằng con trai đi vào lòng đất.
Cổ Bố nhìn Cổ Uyên với đôi mắt không vui, hắn khẽ hỏi.- "con thực sự nghĩ như vậy à, thực sự nghĩ rằng ta dồn hai đứa nó vào chỗ chết sao?"Lời nói của bố khiến Cổ Uyên suy tư, ả ta khẽ lắc đầu.
Cổ Bố lúc này trầm tư, thở dài nói.- "hai tên ngu dốt ấy phạm phải một sai lầm chết người, đó là giữa chốn công đường lại đi vạch mặt tên quan kia là ăn hối lộ, như thế chúng há có thể sống sót được sao?"Cổ Uyên giật mình ngơ ngác, mà Cổ Bố lại cười nhạt nói tiếp.- " ở cái trấn này thì tên tri huyện đó đương nhiên là bá chủ, là kẻ mạnh.
Còn chúng ta đứng trước mặt hắn chỉ là kẻ yếu mà thôi.
Một con mèo đứng trước một con hổ mà vạch mặt chỉ tội hắn, như thế trời cũng không cứu được chứ đừng bảo là ta.
Chúng ngu thì chết , chứ bệnh tật gì?"Cổ Uyên nghe tới đây thì mới vỡ lẽ ra, hiểu ra một chút ít, ngập ngừng hỏi.- " vậy ra lý do hai huynh ấy bị xử tử chính là dại dột vạch mặt quan huyện ngay giữa chốn công đường, khiến hắn vừa quê vừa xấu hổ mà dồn họ vào chỗ chết ư?"Cổ Bố gật đầu, khuôn mặt trầm tư.- " đúng như vậy, ở cái vùng biên giới xa xôi này thì quan chính là bá chủ.
Hai tên kia lại đần độn chửi thẳng mặt bá chủ như vậy, tức là tự đưa mình vào chỗ chết rồi "Nói thì nói vậy, thế nhưng với Cổ Bố cũng có chút gì đó phải suy ngẫm.
Hắn khẽ lắc đầu.- " nói đi thì phải nói lại, con có thấy cái tên quan huyện kia không ? Cái cách hắn vạch tội gia đình ta, rõ ràng hắn muốn dồn cả gia đình