Ngọc Thúy đã ở trong cái hốc ấy chờ đợi mẹ trong mỏi mòn, chờ trong hy vọng, em gào khóc.- " hu hu hu...!mẹ ơi, mẹ đâu rồi? Tại sao mẹ không đến đón con..."Tiếng khóc của em chạm đến trái tim của Vạn Vân Phong, khiến hắn cảm thấy nghẹn lòng.
Hắn liền lập tức đưa tay đến trước, chạm vào má em, vuốt nhẹ nước mắt của em mà mỉm cười nói.- " được rồi, nín đi, đừng khóc nữa.
Để ca ca dẫn muội đi gặp mẹ nhé"Lời nói dịu dàng ấy, cùng với đó là sinh khí của hắn truyền qua tay và chạm lên người Ngọc Thúy, đứa trẻ 3 tuổi ấy nhanh chóng hấp thụ sinh khí và hoàn nguyên từ oán linh trở về linh hồn thuần khiết.
Em nhìn nam nhân tóc trắng trước mặt mình mà nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc.- " ca ca sẽ dẫn muội đi gặp mẹ sao? Ca ca không lừa muội phải không?"Đối diện với khuôn mặt trẻ thơ đáng yêu ấy, hắn nhìn Ngọc Thúy với ánh mắt thương yêu và một nụ cười dịu dàng.
Hắn gật đầu mà nói.- " đương nhiên ca ca Không gạt muội rồi.
Để ca ca sẽ dẫn muội đi gặp mẹ, muội có vui không ?"Lời dỗ dành ngọt ngào của hắn khiến đứa trẻ 3 tuổi vui sướng, em đưa tay gạt nước mắt mà gật đầu cười toe toét.- " muội vui, muội vui lắm.
Vậy ca ca khi nào mới dẫn muội đi gặp mẹ đây?"Sự háo hức của đứa trẻ ấy khi đã phải chờ đợi mẹ quá lâu rồi.
Vạn Vân Phong nhìn Ngọc Thúy với đôi mắt hiền từ mà mỉm cười.- " ngay bây giờ, huynh sẽ đưa muội đi gặp mẹ ngay bây giờ, có được không?"Một câu hỏi mà hỏi ra là biết ngay câu trả lời.
Ngọc Thúy nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng, nở một nụ cười thơ ngây, em "dạ" một tiếng hạnh phúc.
Vạn Vân Phong lúc này lại gật đầu, hắn bắt đầu dùng đến cái hộp sau lưng của mình.
Vạn Vân Phong cúi người bò vào trong hốc, nhìn thấy trong đó có một tảng đá đè lên.
Cái hốc này ban đầu chỉ là một cái rãnh sát núi, nhưng do đất đá từ trên đổ xuống hình thành một cái hốc.
Hắn bắt đầu bới đất đá ra, gạt từ từ một cách rất là nhẹ nhàng, cho đến khi bên dưới lộ ra một lớp xương trắng.Một năm trước, Ngọc Thúy đã ở đây chờ đợi mẹ mình cho đến sáng.
Ánh mặt trời chiếu rọi xuống nhưng em vẫn không thấy mẹ mình đâu.
Hoảng sợ và lo lắng, nhưng em vẫn đợi chờ với trái tim của trẻ thơ, mong muốn tuột cùng về việc mẹ mình quay trở lại.
Em ngồi đó, rồi có một người đi ngang qua hỏi em "tiểu cô nương đang làm gì thế?".
Em trả lời rằng em đang đợi mẹ, người ấy hỏi "em có muốn đi cùng không?" Em lập tức lắc đầu bảo rằng "em phải đợi mẹ".
Thế là người ấy rời đi , để lại em ngồi đó với đôi mắt hướng về phía xa xăm, phía mà mẹ em đã đi về đó.
Rồi lại có một người khác tới , người đó lại hỏi em có muốn đi cùng họ không.
Em lại lắc đầu , em nói em đang đợi mẹ.
Cái con đường ven núi ấy rất ít người đi qua lại, một ngày có thể chỉ có một hai người đi qua mà thôi.
Em đã ở đó đợi và đợi , rồi một lần nữa màn đêm buông xuống , mẹ vẫn chưa quay về đón em.
Em vừa đói vừa khát, vừa lạnh vừa sợ, núp co người trong cái hốc ấy.
Em không biết làm gì , đành lấy đá ra làm bánh bao, lấy lá cây làm đồ gói, tự mình chơi đồ hàng một mình.
Em nhớ hồi ở nhà với mẹ, khi mẹ làm việc vất vả, em vẫn ở bên.
Lúc mẹ ngồi nghỉ, thấy em buồn chán, mẹ đã lấy đá ra cùng em chơi đồ hàng.
Mẹ dùng đá làm bánh bao, dùng lá cây làm giấy cuốn, người làm khách người làm chủ, tiến hành mua bán.
Những lần như vậy, em vui lắm, em rao lên "bánh bao hai hào một cái đây.
Có ai mua không..?" Em rao bánh bao, cất lên tiếng rao giữa đất trời, một tiếng rao bé nhỏ.
Không ai mua cả , và em lại ngồi thẫn thờ một mình chờ đợi mẹ.
Vẫn chưa thấy mẹ quay lại, em lại tiếp tục chơi đồ hàng, em lại vỗ vào cái bánh bao bằng đá mà rao lớn "ai mua bánh bao không? Có bánh bao rẻ đây...!Mua bánh bao cho tôi lấy tiền về đưa cho mẹ..." Và vẫn không ai trả lời em.
Ánh mặt trời lên rọi vào khuôn mặt em lúc sáng, em rao bán bánh, cứ thế cho đến khi mặt trời tắt dạng và bóng tối bao phủ lên núi đồi , nuốt chửng em trong bóng tối.
Ngọc Thúy lại khóc, em chẳng nhớ em đã khóc bao nhiêu lần rồi.
Một đứa trẻ ngồi bơ vơ trong vách núi, chỉ có chim muông bay qua là nhìn thấy em, nhưng chúng không có tiền để mua bánh bao của em, và em không có tiền đưa cho mẹ.
Em lại khóc, khóc kêu "mẹ ơi" , cứ kêu mẹ ơi rồi mệt mỏi nằm ngủ trong vách đá đó.
Đêm hôm ấy trời mưa to , mưa gió trút xuống tạt ướt người em.
Và dường như định mệnh đã sắp đặt sẵn, trong một đêm mưa gió bão bùng, em dựa sát vào vách núi trú mưa chờ mẹ quay lại.
Một tiếng sét lớn tựa như xé toạc bầu trời, tia sét đánh xuống đỉnh núi phía trên Ngọc Thúy, gây ra một trận sạt lở nhỏ.
Một hòn đá từ trên rớt xuống đè lên tấm thân bé nhỏ của em, vô tình tạo cho em một ngôi nhà nhỏ để em an nghỉ.
Từ trong ngôi nhà nhỏ đó , xuân hạ thu đông bốn mùa trôi qua, đã hơn một năm rồi em vẫn cứ ở đó mà đợi mẹ.
Bất cứ ai tới em đều không muốn đi cùng họ.
Dù rằng người ta không còn nhìn thấy em nữa, dù rằng em chỉ còn là một linh hồn bé nhỏ, nhưng em vẫn cứ giữ lại ký ức lúc còn sống.
Và cứ thấy người tới gần, sợ những người ấy sẽ bế em đi mất.
Em muốn ở lại đợi mẹ tới đón, nên cứ như vậy em hoảng hốt la lên "ta không đi với ngươi...!Ta phải ở đây đợi mẹ ta...".
Những tiếng gào thét ấy không phải ai cũng nghe rõ, người ta chỉ nghe thấy tiếng rít hãi hùng trong gió mà thôi.Vạn Vân Phong hết sức cẩn thận, bới từng viên đá, từng cục sỏi, từng cục đất ra.
Hai tay nâng nhẹ từng mảnh xương trắng như sợ Ngọc Thúy bị đau vậy.
Hắn hết sức nhẹ nhàng đặt những mảnh xương vào trong cái ngăn nhỏ của cái hộp, là cái hộp gỗ mà hắn