Vạn Vân Phong nhắm mắt lại, cảm nhận lại những việc đã làm để nhìn nhận lại nhân sinh quan của mình.
Hắn hít một hơi thật sâu , tĩnh lặng suy nghĩ.
Hắn nghĩ đến họ Cổ trên trấn , trong lòng bất chợt cảm thấy tức giận.
Hắn trừng mắt nhìn về phía xa kia mà nói.- " được rồi, Cổ cha Cổ con, đợi ta đấy, ta sẽ tới tính sổ với các ngươi"Và thêm một lần nữa, vạn Vân Phong lại để tâm trạng tức giận lấn át lý trí của mình.
Hắn muốn tìm cha con họ Cổ để trừng phạt, trả thù cho Thiên Phi cùng Ngọc Thúy, lập tức phóng lên trấn Hắc Xà.Vạn Vân Phong đã sai lầm rồi, hắn thật sự sai rồi.
Người ta có câu "thế giới này đã quá chịu quá nhiều đau khổ, không phải vì tội ác của những kẻ xấu mà là vì sự im lặng của người tốt".
Người phương đông cũng có câu "chính tà bất phân lưỡng lập".
Một ví dụ đơn giản, nếu như một ngày bạn thấy một tên đàn ông đang ăn cướp của một người phụ nữ chẳng hạn.
Bạn cho rằng mình là chính nghĩa và người đàn ông đó là tà ác, đứng hai lập trường khác nhau mà mặc kệ người đàn ông cướp hiếp người phụ nữ ấy, tự cho mình chính nghĩa để không can thiệp vào thì bạn chính là tiếp tay với kẻ xấu làm điều ác.
Nếu bạn thực sự là chính nghĩa, bạn phải xông vào cứu người phụ nữ kia và đánh tên ăn cướp ấy, đó mới là chính nghĩa.
Muốn có người anh hùng bắt cướp thì trước tiên phải có tên ăn cướp cái đã, không có tên ăn cướp thì không thể nào có người anh hùng bắt cướp được.
Giả như thấy Cổ Bố gây chuyện tàn ác, Vạn Vân Phong cho mình là chính nghĩa đứng ở một lập trường riêng mà mặc kệ thì hắn không phải chính nghĩa, hắn đồng lõa với cái ác , hắn chính là cái ác.
Nếu thấy Cổ Bố làm chuyện xấu xa mà hắn xông vào ngăn cản , thì hắn mới là chính nghĩa, đó là ý nghĩa của câu nói chính là bất phân lưỡng lập.
Chính và tà phải luôn chiến đấu với nhau , tiêu diệt lẫn nhau.
Vạn Vân Phong lên trấn tiêu diệt Cổ Bố cũng tốt thôi , tiêu diệt cái ác trừ hại cho dân là điều nên làm.
Cơ mà bản thân của hắn lúc này không phải là vì dân trừ hại, mà là vì muốn trả thù cho hả giận mà thôi.
Cái hành động trả thù này có vẻ hơi vô duyên, và là thứ dẫn con người ta vào ma đạo nhanh nhất.
Trả thù ư? Hắn thì có thù gì mà trả? Phải phân biệt giữa việc cần làm và phải làm với những việc tư thù cá nhân.
Tư thù còn dựa theo nhân sinh quan của mỗi người , còn việc cần làm và phải làm chính là thực thi chính nghĩa.
Mặc dù hai việc này đôi khi nó lại trùng với nhau, nhưng nếu cốt lõi và ý nghĩa khác nhau thì dẫn đến tâm tính con người ta đi theo hai chiều hướng khác nhau.Vạn Vân Phong giống như một tấm lụa trắng vậy, và tấm lụa trắng ấy đã bắt đầu xuất hiện những nốt hoen ố.
Hắn là một linh hồn khiếm khuyết, không vững vàng trước những thử thách của cuộc đời, hắn đã dần lầm đường lạc lối mất rồi.Có một câu chuyện như thế này.
Có một ông lão đánh cá, hiếm muộn không có con.
Một ngày nọ, ông thấy một đứa trẻ mồ côi lang thang, ông thương tình lượm đứa trẻ ấy về nuôi dưỡng.
Cuộc sống của ông cũng không giàu có gì , sống vất vả qua ngày.
Mỗi lần đánh cá, ngoài việc đi bán đổi lấy số tiền về mua gạo và các nhu yếu phẩm khác, những con cá rô ông thường vẫn kho lên cho hai cha con ăn.
cá rô đồng là loại cá đầu to nhiều xương, chính là những con cá rô đồng với cái đầu rất cứng.
Mỗi lần ăn cơm ông đều gắp lấy cái đầu cá rô cho mình , và cho con ông phần thịt ngon nhất.
Mỗi lần như vậy , ông đều nói "tao kho cá rô , cái đầu phần tao, thứ còn lại cho mày".
Đứa trẻ nghe vậy thì nghĩ cái đầu cá rô chắc ngon lắm nên ông ấy mới dành riêng cho ông ấy như vậy, và ghi thù trong lòng.
Nó nghĩ rằng cái đầu cá rô ngon lắm, ông đã lựa cái thứ ngon nhất cho mình và cho nó ăn những thứ thừa thãi.
Ông không biết là nó oán hận, nó ghi thù trong lòng, và chờ có dịp trả thù.
Một ngày nọ, cơ hội của nó đã tới.
Ông đi đánh lưới , không may bản thân bị mắc vào lưới không thoát ra được.
Trong khoảng khắc ngấp nghé mặt nước, ông thấy nó đứng trên bờ nhìn ra thì dùng hết sức tàn gọi nó kêu người đi cứu.
Ai ngờ đâu, nó chạy một mạch đi mất, chả thèm kêu ai cứu ông , mà bản thân nó cũng chẳng muốn ra cứu ông làm gì.
Nó chạy vô nhà lục nồi , bắt đầu bốc đầu con cá rô lên ăn.
Đến khi bỏ vào miệng nhai cái đầu cá rô ấy mới thấy xương quá, thấy dở quá, lúc này nó mới hiểu rằng "đầu cá rô cho tao ,thứ còn lại cho mày" , đó tức là ông đã cho nó những phần ngon nhất mà chấp nhận ăn những phần dở nhất.
Lúc đó nó mới hiểu tấm lòng của ông dành cho nó mà chạy vội ra cứu, nhưng ông đã không còn nổi trên mặt nước nữa , ông đã kiệt sức và chìm xuống đáy sông.
Nó khóc, nhưng mọi chuyện đã quá trễ, sau này ai sẽ cưu mang nó đây?Thảm cảnh ấy đáng lẽ không xảy ra, bởi vì nó oán hận và trả thù ông nên mới xảy ra cớ sự.
Đến khi nó biết rằng cái thù đó của nó là điều nhảm nhí thì đã muộn rồi, chẳng thể cứu vãn được nữa.Ờ thì đó là những người còn biết được mình sai, mà lỡ nó não tàn không chịu nhận sai thì sao? Nếu như trường hợp nó chạy vô nhà ăn cái đầu cứng ngắc, nó sẽ chửi "mẹ kiếp, cái đầu cá dở như thế này mà thằng già kia còn giành với ta sao?" , liệu điều này có thể? Thật ra những loại người này trên đời có tồn tại , chỉ là chúng ta không thấy được họ một cách thường xuyên mà thôi.Trả thù ư ! Nhưng mà thù là thù như thế nào? Trước khi đến đến chuyện trả thù, hãy nghĩ xem cái đó có thật sự là oán thù không đã.
Con người ta nên sống bao dung vị tha, và đôi khi ta bao dung rồi ta mới biết thực ra cái bao dung ấy của ta là sai.
Nếu thằng nhỏ trong câu chuyện bao dung cho ông già của nó, nhường ông ta giành cái ngon mà nó ăn cái dở.
Nếu nó bao dung hơn, nó nghĩ rằng "ừ