Ở trên một con đường hoang vắng vùng biên ải, con đường mòn đi qua hai quốc gia Tây Bắp và Đông Ngô, tại nơi này đang diễn ra một chuyện hết sức thú vị.
Một đám người truy sát hai cha con nhà nọ, rồi xuất hiện hai người ứng cứu, và cuối cùng một nam nhân tóc trắng xuất hiện.
Bọn chúng bây giờ tạm thời nghỉ giải lao mà bốc phét với nhau.
Nam nhân tóc trắng ấy miệng cười , lườm mắt về phía Cổ Bố mà nói .- "hẳn ngươi biết được cái tên Vũ Thiên Phi , người ở làng Tây từng lên trấn Hắc Xà, giả nam để hành nghề đại phu chứ?"Cổ Bố nghe vậy thì giật mình, quả nhiên là liên quan đến Thiên Phi.
Từ cái đám người phụ nữ biểu tình đập phá kh ủng bố nhà hắn cũng vì Thiên Phi mà đến.
Suy nghĩ điều gì đó, hắn thoáng chốc trợn mắt hỏi.- " thì ra là ngươi , kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện là ngươi? Chính ngươi là người đi tung những tin đồn ấy, khiến đám phụ nữ tới nhà ta kh ủng bố.
Cũng chính ngươi ép ta phải bỏ nhà chạy trốn ra đây, để ngươi ám sát sao?"Đôi mắt Cổ Bố trừng lên tức giận, trong phút chốc không giữ được mồm miệng mà nói ra những điều này.
Hai tên bao đồng kia nghe vậy thì ngạc nhiên, quay sang nhìn Cổ Bố mà nói.- " vậy ra ngươi thực sự có ân oán gì với hắn à? Vậy là hắn tới đây để trả thù các ngươi, còn các ngươi đang chạy trốn chứ không phải đang trên đường về quê sao?"Cổ Bố giật mình, biết mình đã lỡ miệng liền quay sang hai tên bao đồng kia mà chống chế.- " hai vị anh hùng, xin hãy nghe rõ tường tận mọi chuyện.
Ta là người hành nghề y, mở y quán ở trấn Hắc Xà, trước đây với cái y quán Thiên Phi kia cũng có chút quen biết.
Vốn dĩ đại phu Thiên Phi giả nam để hành nghề y , vô tình bị bại lộ nên theo luật pháp Tây Bắp phải xử tử hình.
May mắn làm sao được tha mạng mà trở về dưới làng, giữ được mạng sống.
Nghe nói cô ta đã lấy chồng và sinh con rồi, liên quan gì tới ta? Bọn họ tự nhiên vu xấu, bịa chuyện vu cho ta đủ thứ tội.
Chúng nói ta thế này thế nọ, chứ ta với vị cô nương ấy làm gì có chút thù oán gì? Xin hai vị anh hùng đừng nghe kẻ xấu nói bậy bạ mà vu oan cho người tốt"Lời thanh minh của Cổ Bố trong phút chốc đã rửa hết mọi tội trạng , và làm cho hắn trở thành một người không hề liên quan gì.
Vạn Vân Phong nghe vậy thì bật cười, ánh mắt khinh thường nhìn thẳng về phía Cổ cha Cổ con mà nói.- "vu oan cho người tốt ư ? Hai cha con họ Cổ các ngươi cũng gọi là người tốt à? Cha con các ngươi bày mưu tính kế để cho gia đình họ Huyền đuổi Thiên Phi ra khỏi nhà, khiến cho mẹ con họ lâm vào cảnh màn trời chiếu đất, tội này tính sao với các ngươi?"Vạn Vân Phong vạch tội như vậy nghe hết sức mơ hồ.
Anh em họ Bao Đồng không hiểu mọi chuyện, nghe Vân Phong nói vậy thì lơ mơ , mà Cổ Bố nghe vậy thì vội vàng chống chế.- " ngươi nói thật sự vô lý , hết sức vô lý.
Vị cô nương ấy giả nam hành nghề y là vi phạm pháp luật của Tây Bắp, bị đuổi ra khỏi trấn các người cũng đổ lỗi cho ta.
Bây giờ cô nương ấy cưới chồng, gia đình không yên ấm bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà các ngươi cũng đổ hết lỗi cho ta.
Vậy còn cái gì các ngươi không đổ lỗi được nữa ? Ta thật sự không hiểu tại sao"Anh em bao đồng kia nghe Cổ Bố thanh minh như vậy thì cảm thấy có lý, liền chĩa kiếm về phía nam nhân cùng đám sát thủ mà bảo.- "các ngươi đừng có quá đáng , chuyện hại người đấy nghe quá mơ hồ.
Các ngươi có thể đổ tội cho một ông già và một cô nương nhỏ bé những chuyện không hề liên quan đến họ, thật sự xấu hổ"Vạn Vân Phong thấy vậy thì cười mỉm.
Hắn vẫn biết Cổ Bố rất giỏi mưu kế, nhưng không sao cả, mọi chuyện chẳng có gì thay đổi.
Hắn lúc này lại nói tiếp.- " lúc ấy mẹ con nàng bị đuổi ra khỏi nhà không biết đi về đâu.
Trong lúc lang bạt đã không may gặp cướp, tính mạng nguy hiểm.
May mắn làm sao khi ta vô tình đi ngang qua, kịp thời cứu hai mẹ con họ và đưa họ về nhà.
Bây giờ nàng đã trở thành vợ ta rồi , thế nên mối thù của vợ ta phải trả thay, đó là điều đương nhiên.
Ngươi nói có phải không?"Vậy ra hắn tới đây là để trả thù thay cho vợ, đúng là không liên quan gì tới họ Nhơn thật.
Cổ Bố nghe vậy thì cảm thấy có một con đường sống, liền vội vã bước lên nói.- " vị công tử kia , xin đừng quá cố chấp.
Thì cứ giả sử như ta đã làm những chuyện mà công tử nói, vậy nếu ta không làm những chuyện đó thì công tử cũng đâu gặp được phu nhân đâu , phải không? Như vậy hai người cũng không có duyên phận đến với nhau, điều này không phải là đã mất đi một mối lương duyên sao? Giả nếu đúng như lời Công tử nói, thì ta không những không có thù oán với công tử mà còn có công với công tử nữa, công tử nói có phải không?"Hai anh em bao đồng kia nghe vậy thì ồ lên ngạc nhiên, xem ra những lời nói này cũng rất là có lý.
Vạn Vân Phong mỉm cười nhìn về phía cha con họ Cổ , hắn không việc gì phải tranh cãi với chúng cả, mà còn gật đầu .- " không sai, đúng là như vậy.
Ngươi không những không có thù oán với ta mà còn có công giúp ta gặp được hiền thê.
Vì vậy, để trả ơn cho ngươi, ta sẽ cho