Tại doanh trại quân đội, sau khi duyệt binh xong, Nông Văn Rau cùng hai phó tướng của mình vẫn đang đau đớn nhìn về ngọn núi Lương, bọn họ cảm thấy lo lắng gì đó.
Nông Văn Rau lúc này chợt hỏi .- "chuyện đoàn thương buôn chở hàng hóa mà ta đặt bây giờ như thế nào rồi?"Nông Văn rau có đặt mua một chuyến hàng lớn từ Đại La vận chuyển lên Nông Sơn , và có vẻ như ông rất quan tâm đến chuyến hàng đó.
Một viên phó tướng bước lên nói.- " bẩm chủ công, đoàn thương buôn đấy vẫn đang đi đúng theo kế hoạch.
Có lẽ ngày mai là sẽ tới được trấn của chúng ta , xin chủ công cứ yên tâm "Trưởng trấn gật đầu, ánh mắt lại nhìn về ngọn Lương Sơn với sự lo lắng mà nói tiếp.- " đoàn thương buôn ấy chở theo rất nhiều mặt hàng quan trọng mà ta đã đặt sẵn.
Những món hàng ấy với trấn của chúng ta là hàng thiết yếu, cần để tăng cường không chỉ sức mạnh của quân đội mà còn là sức mạnh của người dân.
Chuyến hàng này phải tuyệt đối thành công, không được thất bại"Với thái độ này cũng đủ hiểu tầm quan trọng của chuyến hàng ấy.
Hai viên phó tướng đều hiểu ý, cúi đầu thi lễ.- " vâng, thưa chủ công.
Chúng thuộc hạ đã rõ"Khí thế hai viên phó tướng này cũng không thể kém cạnh chủ của chúng.
Nông Văn Rau vuốt nhẹ chòm râu, ông ta liền hạ lệnh .- "nghe cho rõ đây, quân đội phải luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Nếu đoàn thương buôn đấy đi tới lãnh thổ của chúng ta, lập tức dẫn binh ra ngoài hộ tống.
Nhất định phải bảo vệ bọn họ an toàn đến trấn, không được xảy ra sơ suất gì, các ngươi nghe rõ chưa?"Việc gì quan trọng thì phải nhắc lại hai lần.
Hai viên phó tướng nghe vậy thì đồng loạt cúi đầu thi lễ.- " Tuân lệnh chủ công, chúng thuộc hạ nhất định sẽ làm theo ý muốn của chủ công, bảo vệ an toàn chuyến buôn ấy tới trấn một cách nguyên vẹn, xin chủ công cứ yên tâm"Lời nói chắc chắn của bọn chúng càng khiến Nông Văn Rau cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Tuy rằng đã yên tâm được phần nào, thế nhưng ai biết được chữ ngờ.
Khi ánh mắt hắn vẫn hướng về ngọn núi Lương với sự lo lắng, trên ấy có gì khiến hắn lo lắng như vậy?Trên ngọn núi Lương ấy có kẻ thù của trấn đang cư ngụ, là một đại đội ăn cướp.
Bọn chúng chọn ngọn núi Lương làm địa bàn hoạt động, một đám người không chịu làm ăn lương thiện mà bỏ vào rừng trở thành giặc cỏ.
Đó là một băng cướp đông đảo lên tới 108 tên, chúng tự xưng là 108 anh hùng Lương Sơn Đồng.
Băng cướp này đông gấp mười mấy lần những băng cướp bình thường khác, được huấn luyện và có kỷ luật rõ ràng, không khác gì quân đội.
Bọn chúng chọn địa bàn núi Lương để ẩn náu và thường xuyên đi ăn cướp những nơi xung quanh.
Chúng hoạt động vô cùng cơ động, thoắt ẩn thoắt hiện khó mà nắm bắt được.
Bọn chúng là nỗi khiếp sợ của không chỉ người dân ở trấn Nông Sơn bên này Giao Chỉ, mà cả những người dân bên kia Tây Bắp cũng kinh hãi bọn chúng.
Sự ranh ma của bọn chúng nằm ở chỗ , nếu như bên Tây Bắp đem quân đi truy quét chúng sẽ chạy sang bên Giao Chỉ ẩn trốn, và nếu như Tây Bắp vượt biên sang lãnh thổ của Đông Ngô sẽ xảy ra chiến tranh hai nước.
Điều này là một điều vô cùng quan trọng, nguy hiểm cấp độ cao nhất, chỉ có vua mới được quyền ra quyết định.
Và tương tự như vậy, mỗi lần Nông Văn Rau kéo binh lực đi truy quét thì chúng lại ẩn sang bên kia biên giới , và Nông Văn Rau cũng không dám vượt biên tấn công.
Vấn đề biên giới chính là vấn đề nhức nhối, cũng là kẻ hở mà băng cướp này lợi dụng để bảo vệ an toàn cho bản thân mình.
Bởi vậy, mặc dù căm ghét lắm, nhưng đến giờ trưởng trấn vẫn chưa tiêu diệt được lũ giặc cướp này.Tại núi Lương , trong doanh trại của bọn cướp Lương Sơn Đồng, chúng hiện đang mở tiệc ăn uống vui vẻ.
Thủ lĩnh của băng cướp họ Tiều tên Đực , là một tên cấp độ võ thượng.
Hắn đang hốc một chén rượu lớn , uống ừng ực rồi bật cười nói.- " ha ha ha...!các anh em ăn uống no say vui vẻ, rồi chuẩn bị ngày mai cùng ta kéo quân đi mai phục.
Sắp tới có một chuyến hàng rất lớn, bảo đảm anh em ăn uống no nê"Lời nói vừa dứt, tất cả những người nghe được đều ồ lên ngạc nhiên.
Một người bên cạnh hỏi.- " thưa thủ lĩnh, không biết chuyến hàng gì mà khiến thủ lĩnh cảm thấy vui sướng đến như vậy? Ngài có thể cho anh em biết được không?"Người vừa hỏi chính là Tống Hồ , cánh tay phải của Tiều Đực , là một trong tam đại đầu lĩnh của núi Lương.
Người này đương nhiên được Tiều Đực rất yêu mến, hắn gật đầu nói.- " ta vừa nhận được tin tức sốt dẻo.
Cái lão già Nông Văn Rau kia vừa đặt mua một khối lượng hàng hóa lớn, do đoàn thương buôn vận chuyển từ Đại La lên đây.
Trong chuyến hàng mang theo rất nhiều vật dụng quan trọng và nhiều đồ quý giá.
Tuy chưa rõ trong đó chứa những món hàng gì, nhưng chắc chắn giá trị của chúng không hề nhỏ"Vừa nói vừa nâng chén rượu lên uống, tỏ ra vô cùng sung sướng.
Chén rượu vừa uống cạn, lúc đặt xuống thì một người khác bên cạnh đã tiếp lời .- "Ồ...!thì ra là như vậy.
Một chuyến hàng do đích thân lão trưởng trấn ấy đặt thì quả thật phải là giá trị.
Nếu chúng ta cướp được chuyến hàng này , anh em có thể sống thoải mái trong vài năm rồi, mọi người nói có phải không?"Đám cướp nghe vậy thì đều hô vang ầm ĩ, cảm thấy sung sướng.
Kẻ vừa nói xong không ai xa lạ, chính là cánh tay trái của Tiều Đực, tên là Ngô Sử, cũng là một trong Tam đại đầu lĩnh của núi Lương.
Tiều Đực lúc này đang thống khoái, liền nhấc luôn cả bình rượu lên tu ừng ực.
Hắn vừa tu xong , đặt bình rượu xuống khà lên một tiếng khoái chí, thì một người trong thập tướng đã nói.- " thủ lĩnh, thuộc hạ thấy chuyện này không ổn.
Trước giờ ta đều đi cướp của bọn thương buôn bình thường, nay chuyến hàng này là đích thân tên Nông Văn Rau ấy đặt.
Chúng ta cướp chuyến hàng này cũng tức là cướp chuyến hàng