Vạn Vân Phong sau khi thu thập đủ thông tin cần thiết ở làng Cành, hắn lập tức trở về khách điếm trong trấn một cách bí mật không ai hay biết.
Bọn người của Trịnh Võ Quyết còn tưởng hắn ở lỳ trong khách điếm chưa ra.Sáng sớm hôm sau, như dự định, hắn đi đến trung tâm trấn tìm Trịnh Võ Quyết tiến hành mua bán nhà đất.
Vừa tới ELC, hắn bước vào trong thì nhận được thái độ lạnh nhạt của tên gia nô.
Tên gia nô đang quét nhà, thấy Vân Phong bước vào thì chỉ nhìn một cái rồi rồi quét tiếp.
Vạn Vân Phong đến gần thi lễ.° " vị huynh đệ này, ta hôm nay đến đây mua nhà như đã hẹn.
Không biết ông bà chủ có đây không?"Trước câu hỏi ấy, tên gia nô đưa tay lên miệng ngáp một cái, vẻ mặt thờ ơ.- " đến mua nhà thì đi cho sớm, đi trễ như vậy thì làm ăn cái gì? Bây giờ ông bà chủ mắc công việc đi mất rồi"Nói xong thì tiếp tục quét nhà, chẳng buồn nói thêm gì cả.
Vạn Vân Phong khẽ nhếch mép.
Tên gia nô này ra vẻ thờ ơ như vậy, đang định làm giá sao? Nói ông bà chủ vắng nhà mà không nói khi nào về, cũng chẳng thèm mời ở lại.
Cái này là ra vẻ không muốn bán để ép khách hàng , quả nhiên là trung tâm Ép Lấy Cả.
Vạn Vân Phong đâu dễ bị dắt mũi như vậy, hắn cười nhạt.° " vậy à? Nếu chủ của nhà ngươi đã bận rộn như thế thì ta cũng không nài nỉ.
CÁO TỪ"Nói xong phất tay bước đi dứt khoát.
Tên gia nô thấy vậy thì giật mình, "không phải là nên đon đả hỏi thăm ông bà chủ khi nào về, rồi ngồi chờ mới đúng sao? Tại sao lại bỏ đi ngay như vậy?" Tên gia nô lúc này vội vàng chạy theo níu Vân Phong lại, khuôn mặt thay đổi lập tức chuyển sang vui vẻ niềm nở mà cười toe toét.- " công tử, xin chờ đã.
Lão gia và phu nhân đang đi ăn sáng gần đây, sẽ về ngay thôi, xin công tử chờ chút xíu "Vạn Vân Phong không nói gì, lườm hắn một cái, sau đó phẩy tay bước đi.
Tên gia nô lại vội vàng chạy theo níu lại, khuôn mặt cười vô sỉ.- " công tử chờ đã, nếu công tử không chờ được thì chi bằng thế này.
Công tử chắc chưa ăn gì, vậy để tiểu nhân dẫn công tử tới chỗ ông bà chủ ăn sáng , cùng dùng bữa "Vạn Vân Phong nhìn khuôn mặt vô sỉ của tên gia nô mà cảm thấy khó chịu, " ngươi bán chắc gì ta đã mua.
Làm giá với ta ư?".
Tên gia nô thấy khách không trả lời, liền mặt dày lôi kéo.
Hắn vừa cười vừa nắm tay khách hàng kéo đi.- " khách quan, chúng ta đi thôi "Vừa nói vừa kéo.
Vân Phong cười nhạt, thôi thì cũng thuận đó mà đi theo.
Tên gia nô kéo khách hàng đi qua một con đường khác, không lâu đã đến một quán phở sang trọng.
Khác với quán phở ven đường mà Vân Phong ăn trước đây, quán phở này là một tiệm phở lớn sang trọng, bên trong quan sát không nhiều khách nhưng có vẻ toàn nhà giàu vào ăn.
Tên gia nô và Vân Phong vào trong tiệm đã thấy vợ chồng Trịnh Võ Quyết ngồi một góc.
Tên gia nô đon đả tươi cười chạy lại.- " lão gia, phu nhân, nô tài đưa khách tới rồi"Vừa nói vừa chạy nhanh tới, trong khoảng khắc ngắn đã thì thầm kín điều gì đó với chủ.
Vạn Vân Phong đứng ngoài nhanh chóng quan sát tình hình.
Mọi thứ xung quanh dường như nói lên rằng chính Vợ chồng họ Trịnh cũng vừa tới đây chứ không phải tới lâu rồi, "không phải cũng là sắp xếp cả đó chứ?".
Trong đầu nhiều suy đoán, Vân Phong cười nhạt mà bước tới.
Trịnh Võ Quyết đưa tay mời, Vân Phong thuận theo ngồi xuống.
Trong thoáng chốc hai người ngồi đối mặt nhìn nhau.
Trước đây Trịnh Võ Quyết và Vạn Vân Phong từng gặp qua trong chuyện mua bán bộ da rắn.
Lần ấy Trịnh Võ Quyết đã tức giận mắng thẳng mặt Vân Phong là đồ con nít.
Hai người bây giờ gặp lại thì cũng chẳng để bụng chuyện xưa.
Với Vân Phong mà nói thì hắn chỉ mượn cớ thiêu hủy bộ da mà thôi.
Còn Trịnh Võ Quyết mà