Khánh Hậu vui vẻ dẫn hầu nữ về phòng riêng của mình , thưởng thức một buổi tối ngọt ngào. Nguyệt Hằng ở lại trong phòng riêng chăm lo cho đứa trẻ 3 tuổi, suy nghĩ về những chuyện mình phải làm trong tương lai . Nàng thấy cuộc sống thật mờ mịt , cũng hiểu rằng bản thân mình không có khả năng chăm lo cho toàn bộ đứa trẻ kia . Việc buông bỏ trách nhiệm vốn không phải của mình là một điều có lẽ nên làm lúc này . Cơ mà con tim nàng không cho phép nàng làm điều đấy, sự giằng xé giữa con tim và lý trí thật khiến nàng bối rối . Màn đêm buông xuống, nàng vẫn cứ suy tư về những chuyện đã qua. Khi ngắm nhìn đứa trẻ 3 tuổi nằm trên giường ngủ thật say, hình ảnh đứa trẻ thơ say giấc khiến Nguyệt Hằng cảm thấy ấm áp trở lại , tình yêu thương của nàng cũng vì thế mà ấm áp hơn . Một đêm thức trắng để suy nghĩ , để đưa ra một câu trả lời cho Khánh Hậu cũng đã kết thúc . Ánh sáng phía chân trời đông lại sáng lên , bình minh đã chiếu rọi ánh nắng xuống thế gian. Nguyệt Hằng hít một hơi thật sâu, vươn vai đứng dậy, nhẹ nhàng bế đứa trẻ đi ra ngoài. Nàng bế đứa trẻ ra sảnh chính, vừa ra đã thấy hầu nữ đang quét dọn ở đó . Người phụ nữ ấy thân phận là hầu nữ, dù đêm qua có được ông chủ sủng ái đi chăng nữa thì cũng không được ngủ dậy trễ, buổi sáng vẫn phải thức dậy sớm để quét dọn y quán và chuẩn bị cho một ngày làm việc mới . Kẻ hầu thì vẫn chỉ là kẻ hầu thôi , không phải là chủ , đó mới là thân phận của hầu nữ. Hầu nữ quét dọn nhà cửa, sắp xếp lại mọi việc . Cô ta đang làm thì thấy Nguyệt Hằng bế đứa trẻ đi ra, hầu nữ nhìn Nguyệt Hằng nở một nụ cười mà hỏi.
- " bà chủ dậy rồi à ? Bà chủ đã có quyết định của riêng mình chưa?"
Hầu nữ hỏi như vậy chẳng qua chỉ là hỏi cho vui miệng, bởi trong lòng cô ta nghĩ rằng Nguyệt Hằng sẽ chọn ở lại, bởi không ai điên dại mà đâm đầu vào chỗ đường cùng cả . Thế nhưng quyết định của Nguyệt Hằng lại là quyết định không nằm trong suy nghĩ của hầu nữ , Nguyệt Hằng hướng hầu nữ mà cúi đầu nói.
- " ta đã có quyết định của riêng mình rồi . Cảm ơn cô nương bao lâu nay đã giúp đỡ, ta thật sự không biết lấy gì đền đáp. Bây giờ ta phải trở về rồi, xin bái biệt cô nương, mong có ngày gặp lại "
Hầu nữ đang vui tươi, nghe Nguyệt Hằng nói những lời đấy thì khựng người lại, cây chổi cầm trên tay cũng vô thức rớt ra rơi xuống nền nhà cái "cộp" , âm thanh vang vọng trong nhà nghe lạnh lùng một cách lạ thường . Hầu nữ ngơ ngác nhìn Nguyệt Hằng, đôi mắt nhấp nháy mà hỏi lại.
- "bà chủ nói gì cơ ? Bà chủ đã quyết định cái gì vậy? Có thể nói lại cho nô tì nghe được không?"
Hầu nữ có vẻ như còn không tin vào những gì mình mới nghe . Cô ta còn tưởng mình nghe lầm , nhưng Nguyệt Hằng lúc này hướng đôi mắt về phía hầu nữ, lại cúi đầu thêm một cái nữa.
- " ta quyết định trở về với những đứa trẻ của ta . Cảm ơn cô nương đã giúp đỡ ta bao ngày qua, bây giờ xin cô nương mở cửa để ta trở về nhà của mình."
Hầu nữ ngơ ngác há hốc mồm ngạc nhiên, không hiểu tại sao Nguyệt Hằng lại có thể chọn lựa một cách kỳ lạ như vậy. Cô ta đôi mắt vẫn cứ đang nhấp nháy , miệng há hốc không cử động , còn đang nghĩ mình nghe lầm. Nguyệt Hằng không nói gì, lẳng lặng bế đứa bé đi qua ngang hầu nữ, nhẹ nhàng mở chốt cửa để đi ra ngoài . Hầu nữ lúc này mới tỉnh người, giật mình chạy lại níu tay Nguyệt Hằng mà ngăn cản.
- " Bà chủ, tại sao đã qua một đêm suy nghĩ mà vẫn quyết định bồng bột như vậy? Bà chủ định đi về nơi đó thật à?"
Nguyệt Hằng thở dài một tiếng, quay sang nhìn hầu nữ mà lắc đầu .
- "cô nương, ta không phải là bà chủ của cô nương . Ta chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi , cô nương đừng gọi ta là bà chủ nữa"
Nàng nói xong , cương quyết dứt áo rời đi, bước chân ra khỏi y quán trở về lại ngôi làng của mình. Những bước chân Nguyệt Hằng cứ từ từ rời xa . Hầu nữ nhìn theo bóng dáng xa dần ấy mà vẫn còn ngạc nhiên, ngơ ngác không tin vào những gì mình đang nhìn thấy , miệng lẩm bẩm.
- " quái lạ , cái chuyện gì kỳ lạ như thế chứ? Ông chủ thì đã cố chấp , mà cô nương này còn cố chấp hơn. Không ai chịu nhường ai chút gì à? Tại sao lại chọn con đường khổ cực ấy, tại sao lại như thế chứ?"
Nhân sinh quan mỗi người khác nhau thì cách nhìn nhận mọi vấn đề cũng khác nhau. Chỉ cần nhân sinh quan đừng vặn vẹo quá, thì việc đón nhận phản ứng của người khác cũng dễ dàng hơn . Thế nhưng rõ ràng nhân sinh quan của Nguyệt Hằng không hề vặn vẹo, mà sao quyết định của nàng đối với những người khác mà nói thì thật sự quá kỳ lạ. Nàng là một con người có linh hồn cao quý, nhưng