Vạn Vân Phong rời khỏi quán phở mà bước ra đường, bước chân thư thái trở về khách điếm mà không một chút vương vấn chuyện sau lưng.
Linh hồn thiếu nữ bị xé khỏi xiềng xích thì nhất thời không biết đi đâu, liền lơ lửng bay theo sau hắn.
Trên con đường trục chính của trấn Đào Hoa, linh hồn thiếu nữ bay lại vòng tay ôm cổ Vân Phong từ phía sau mà thì thầm.- " chủ nhân, xin đừng bỏ rơi tiểu nữ.
Xin ngài cho tiểu nữ theo ngài"Vạn Vân Phong không nói gì tiếp tục bước đi.
Linh hồn thiếu nữ thấy bị làm lơ, cảm thấy không phục, liền ôm chặt hơn mà nói.- " chủ nhân đã giật tiểu nữ khỏi tên đạo sĩ kia, vậy thì phải có trách nhiệm với tiểu nữ đi chứ.
Ngài định đem con bỏ chợ sao?"Vạn Vân Phong đưa tay lên che miệng mình lại, khẽ cười khổ.° " đang ở trên đường chính, người qua đường chỉ nhìn thấy ta mà không nhìn thấy ngươi.
Bây giờ nói chuyện với ngươi thì người ta bảo ta là thằng hâm tự nói chuyện một mình, có gì về phòng trọ rồi nói"Dứt lời thì thả tay ung dung bước đi.
Linh hồn thiếu nữ nghe vậy thì nổi hứng nghịch ngợm, bay vòng lên trước mà nói luyên thuyên.- " thì ra chủ nhân sợ người ta nói mình hâm.
Mặc kệ người ta nói, chủ nhân sợ cái gì? ABC...XYZ ....."Mặc kệ linh hồn ấy luyên thuyên, Vạn Vân Phong vẫn lặng lẽ đi thẳng một mạch về khách điếm, vào phòng đóng cửa lại.
Hắn bước tới giường, thoải mái nằm xuống.
Linh hồn thiếu nữ bay lơ lửng phía trên, nhẹ nhàng hạ xuống nằm đè lên hắn, nhìn hắn có chút cảm thụ.- " chủ nhân đẹp trai, giờ thì nói chuyện được rồi chứ?"Vân Phong nhìn linh hồn cứ lơ lửng trên cơ thể mình, trong thoáng chốc nổi lên cảm xúc quen thuộc của đàn ông.
Trong khoảng khắc đó, có thứ gì đó chạm vào khiến linh hồn có chút ngượng ngùng.- " chủ...!chủ nhân, có thứ gì đó của ngài...!mới đâm vào bụng tiểu nữ vậy?"Hắn cười, cái cười che giấu đi cảm xúc ngại ngùng ấy.
Đàn ông thì cũng chỉ là đàn ông thôi, có những cảm xúc đã là bản chất.
Hắn đẩy linh hồn thiếu nữ ra, đoạn quay người xoay mặt vào trong tường che giấu những gì mà hắn muốn giấu, lúc này mới mở lời đánh trống lảng.° " cô nương muốn ăn gì không? Để ta mua về thắp nhang cúng cho cô"Linh hồn thiếu nữ khẽ ồ lên ngạc nhiên, cuối cùng cũng mở lời nói chuyện.
Nàng ta nhẹ nhàng áp sát hắn,tay đặt lên bụng mình mà mỉm cười mãn nguyện.- " không cần đâu.
Lúc nãy được chủ nhân ban cho sinh khí, bây giờ vẫn còn rất no"Vân Phong lại cười nhạt, vẫn úp mặt vào tường mà nói.° " cái gì mà ban cho? Là ngươi tự ý cưỡng bức chiếm đoạt nụ hôn đầu của ta, ta ban cho ngươi hồi nào?"Nói xong cả hai đều im lặng, một câu nói đưa câu chuyện vào ngõ cụt.
Sau một lúc ngượng ngùng, linh hồn ngập ngừng e thẹn.- " chủ nhân cường đại, sinh khí nhiều tựa biển mênh mông.
Nếu chủ nhân không cho phép thì sao tiểu nữ có thể tự nhiên như vậy được? Sợ rằng đã bị chủ nhân đánh chết rồi"Vân Phong lúc này bật dậy, hai chân để xuống giường, tặc lưỡi một cái.° " ngươi đã là linh hồn người chết, vốn dĩ đã chết rồi, còn sợ bị ta đánh chết sao?"Lại tịt, lời nói của hắn lại khiến câu chuyện đi vào ngõ cụt.
Linh hồn bĩu môi chán nản quay mặt đi chỗ khác dỗi hờn.
Xem ra thiếu nữ này còn rất trẻ đã phải chết oan, tính khí còn hay hờn dỗi.
Vân Phong lúc này cảm thấy thương xót, đưa tay níu vai thiếu nữ.° " nè cô nương, ta không phải chủ nhân gì của cô cả.
Hiện tại bây giờ cô nương đã tự do, sao không siêu thoát đi, hay là còn điều gì vương vấn?"Thiếu nữ đang dỗi hờn, khuôn mặt thoáng chốc thay đổi, chuyển sang buồn mênh mông vô tận.
Trong ánh mắt chất chứa nỗi buồn sâu thẳm, cô khẽ lắc đầu.- " tiểu nữ không biết, cũng không nhớ gì cả.
Trong trí nhớ hiện tại chỉ biết rằng bị tên đạo sĩ bắt đi đến đây.
Mọi ký ức trước kia đều rất mơ hồ "Vạn Vân Phong lặng nhìn linh hồn ấy, trong lòng cảm xúc cũng buồn theo.
Khi con người ta chết đi, linh hồn sẽ xuống âm giới.
Thế nhưng những linh hồn vì một vấn đề gì đó mà vương vấn với thế giới này, mãi không chịu siêu thoát.
Thời gian dài tích tụ oán khí sẽ bị biến đổi thành oán linh ( ma ).
Những oán linh tồn tại lâu, tích tụ oán khí đủ