Vạn Vân Phong đang vui vẻ bước đi, không để ý đằng sau có người cưỡi ngựa đến, xem chừng cũng là đang đi về thành Đại La.
Bọn này có bốn tên cưỡi trên bốn con ngựa, chạy hùng hục trông có vẻ gấp rút lắm, chắc có lẽ muốn về thành trước khi trời tối hẳn.
Bọn chúng nhìn thấy có người mặc bộ đồ thư sinh trắng đi bên đường, lập tức vừa thúc ngựa vừa quát lớn.- " tránh đường, bọn man di mau tránh đường"Vạn Vân Phong lúc này thực sự đã đi sát bên đường rồi, muốn tránh có lẽ phải nhảy xuống ruộng bởi không còn chỗ để tránh nữa.
Vấn đề hiện tại là hắn đang cảm thụ vẻ đẹp thiên nhiên mà không để ý lắm bọn cưỡi ngựa đằng sau.
Đoàn ngựa chạy tới, một tên vung roi vụt mạnh vào Vân Phong mà quát lên.- " thằng ngu kia, tai điếc à?"" Vụt..." Cây roi sượt qua phát ra âm thanh lướt gió, trong khoảng khắc đó cơ thể của Vạn Vân Phong tự động di chuyển né đòn đánh ấy như thể hắn đã luyện tập trường hợp đó rất nhiều lần."Lộp cộp..." Tiếng vó ngựa lao vút qua.
Vạn Vân Phong tròn mắt nhìn theo đoàn ngựa, mà tên vụt roi cũng tròn mắt ngoái đầu nhìn về phía hắn, mỗi tên ngạc nhiên theo một kiểu khác nhau.Vạn Vân Phong khẽ nheo mắt khó chịu, hắn đã đi sát lề đường rồi mà còn vung roi đánh hắn, cái này ức hiếp người khác đây mà.
Hắn quan sát đoàn người, nhìn cách ăn mặc thì đoán chừng đây là lính của Đại La, là những tên lính đến từ phương Bắc.
Khác với những người Giao Chỉ bị bắt đi lính phải làm những công việc thấp kém nhất, bọn lính từ phương bắc đều nắm những chức vụ cao hơn.
Bọn này nói nôm na là quân xâm lược, mà quân xâm lược thì rất hay thích bắt nạt người thuộc địa.
Bọn này xem chừng đều là thành phần bất hảo.Lại nói về bốn tên cưỡi ngựa , chúng đều là những tên thích ức hiếp người khác.
Cái tên vụt roi hụt ấy cảm thấy khó chịu , hắn đánh người Giao Chỉ quen tay rồi, nay đánh hụt một cái thì ức chế lắm, liền quay sang nói.- " các huynh đệ, tên tiểu tử kia láo quá, dám né roi của ta."Vừa dứt lời, ba tên kia cá mè một lứa, lập tức đề nghị.- " láo quá láo quá, dám né roi của lão đại.
Chúng ta quay lại dạy cho nó một bài học"Bọn chúng đồng ý đồng lòng liền dừng ngựa lại.
Vạn Vân Phong nhìn thấy thì tặc lưỡi, đoán chừng cái thói hống hách của bọn xâm lược đây mà, rắc rối chuẩn bị đến rồi.
Đúng như dự đoán, bọn lính cưỡi ngựa chạy tới bao vây Vân Phong ở giữa.
Một tên hất hàm hỏi.- " tên kia, ngươi là người ở đâu sao bọn ta chưa thấy ngươi bao giờ?"Vạn Vân Phong im lặng, hắn hơi khó chịu.
Gặp hay chưa gặp thì có liên quan gì? Thành Đại La rộng lớn, chỉ vài ba tên lính mà đòi gặp hết thành sao? Trong lúc khó chịu, tên lính khác quát lên.- " to gan, tại sao không trả lời? Không lẽ ngươi là tội phạm truy nã trốn đến đây? Chúng ta phải bắt ngươi về điều tra mới được"Cái gì mà tội phạm truy nã chứ? Chẳng qua bọn này thấy nam nhân này ăn mặc bộ thư sinh màu trắng cũng có chút tươm tất sang trọng, cho rằng tên này có của nên làm khó để vòi tiền.
Tên thứ ba tuốt đao chỉa xuống mà đe doạ.- " tên tội phạm phản nghịch kia, mau nộp hết tất cả những bằng chứng tội phạm trong người ra, nếu không đừng trách ta thiết diện vô tư"Bọn này xem ra thật sự vô sĩ, vu cho người khác một đống tội chẳng qua là lợi dụng chức vụ để ăn cướp.
Tên cầm đầu lúc này thấy con mồi vẫn im lặng, lập tức quát lên.- " mẹ kiếp, tên man di Giao Chỉ này xem lời nói của lão tử không ra gì, đáng chết..."" Vút..pặc..." Tên cầm đầu vừa quát vừa vung roi xuống đánh một phát.
Vạn Vân Phong nhếch mép cười nhạt, vung tay chụp lấy cây roi.
Bàn tay Vạn Vân Phong nắm chặt cây roi, khiến tên lính giật lại nhưng không được, cảm thấy cây roi giống như bị kẹt trong một tảng đá vậy.
Hắn trợn mắt hét lên.- " loạn rồi, tên phản nghịch này dám chống người thi hành công vụ, làm phản rồi..."Hắn vừa hét lên thì lập tức ba tên lính kia đồng loạt lấy đao kề vào cổ Vạn Vân Phong, khí thế áp đảo lắm.
Cái gì mà phản nghịch với chống người thi hành công vụ ở đây.
Chẳng qua muốn lấy thân phận quan binh để ăn cướp thôi mà.
Vạn Vân Phong lúc này nhìn tên cầm đầu mà cười nhạt.° " ta họ Bạch, tên Đạo, là người ở giang đông.
Bởi vì có tin đồn bọn lính lác ở Giao Chỉ làm loạn xem trời bằng vung nên Ngô Hoàng chỉ dụ sai bá phụ ta tháng sau sang Giao chỉ đi tuần tra.
Bá phụ không yên tâm nên