Người phương nam có câu " thùng rỗng kêu to" , người phương bắc lại cũng hay nói " có thì không nói, nói thì không có ".
Tên đạo sĩ này tự xưng " danh tiếng lẫy lừng" liệu có thật sự lẫy lừng không? Có bệnh thì vái tứ phương, chủ quán gặp đạo sĩ thì mừng lắm, vội nâng chén hỏi.- " tiên sinh, vậy không biết tiên sinh lấy thù lao bao nhiêu? Tại hạ hỏi để biết đường thu xếp.
Nếu tiền tích cóp trước giờ không đủ thì sẽ đi vay mượn bên ngoài, nhất định lo đủ cho tiên sinh "Đạo sĩ này rất có thiện cảm với chủ quán, liền nhìn bàn ăn với rượu và đầy những món ngon mà chủ quán chiêu đãi.
Hắn lúc này cao hứng ngẩng cao đầu nói.- " ông chủ đã có lòng mời ta ăn miễn phí, vậy ta thiết nghĩ cũng nên đền đáp lại.
Đêm nay bần đạo sẽ giúp đỡ ông mà không lấy một đồng nào"Đạo sĩ này xem ra cũng là một chính nhân quân tử.
Chủ quán khỏi phải nói cũng biết mừng như thế nào, vội cung kính cúi đầu thi lễ, hai tay vội rót rượu cho đạo sĩ mà cảm ơn liên tục.Cần phải nói một chút về vấn đề này.
Giao Chỉ là đất bị xâm lược, người Giao Chỉ bị xem là man di thấp hèn, bị chèn ép đè nén không ngóc đầu lên nỗi.
Thế nhưng trong đất đá có ngọc, trong sa mạc có cây, đất giao chỉ có hai người Kinh tộc vươn qua được những chèn ép mà ngóc đầu lên thành phú hộ.
Hai người đó là Khúc Thừa Dụ giàu thứ năm và Trịnh Võ Quyết giàu thứ mười , là những người có khả năng chịu được sự lưu đày trên chính quê hương mình mà vươn lên.
Những người giàu có khác đều là người phương bắc di cư đến.Ông chủ quán ở thành Đại La này cũng vậy, mặc dù buôn bán ba đời uy tín như vậy nhưng cũng chỉ là loại khá mà thôi, chẳng giàu có gì.
Được giúp đỡ miễn phí thì sung sướng lắm.
Tuy mừng là như vậy, nhưng chủ quán lúc này có chút lo lắng mà hỏi.- " tiên sinh, không biết ngài định xử lý con ma ấy như thế nào?"Đạo sĩ trong cơn cao hứng, uống một bát rượu rồi sảng khoái nói như để cả cái quán trọ nghe thấy vậy.- "đương nhiên là trảm yêu diệt ma, đánh cho thần hồn ấy tan thành tro bụi rồi.
HA HA HA..."Đạo sĩ cười một tràng sảng khoái.
Chủ quán lúc này mặt chuyển sang hoảng hốt, đôi chân run run bất ngờ quỳ xuống đất khiến đạo sĩ ngạc nhiên.
Chủ quán ứa nước mắt vái một cái mà van xin.- " tiên sinh, xin ngài giơ cao đánh khẽ.
Nghịch tử có là ma thì cũng là hài tử của ta.
Có câu con đau cái xót, người đánh con ta thành tro bụi thì người làm cha như ta chịu không nổi đau thương.
Tiên sinh, xin ngài khai ơn"Đạo sĩ đã có tí men, lại chém gió thỏa thích nãy giờ nên trong lòng đang vui vẻ, thấy chủ quán nặng tình thì cười nhẹ.
Hắn đở chủ quán dậy, vỗ về an ủi.- " đáng khen cho tấm lòng người cha, dù bị nghịch tử phá hoại như vậy mà cũng vẫn lo lắng cho con mình.
ĐƯỢC...!Ta hứa sẽ nhẹ tay mà siêu thoát cho nó, không đánh tan hồn phách của nó nữa"Lời nói oai phong lắm, nhưng không biết đạo sĩ thật sự có khả năng này hay không thì...!không biết.
Người cha nghe vậy thì cũng thuận theo, cúi đầu thi lễ một cái cảm ơn.
Trong lúc bối rối không biết nói gì, đạo sĩ liền vỗ về nói.- " được rồi, không còn sớm nữa.
Ta cơm đã no mà rượu đã say, ngươi dọn dẹp hết rồi đi chỗ khác đi.
Đêm nay ta sẽ ở đây bắt ma một mình, ngươi ở lại sẽ làm vướng chân tay ta"Chủ quán nghe vậy thì cũng không phản đối gì, lại cúi đầu thi lễ một cái nữa mà nói.- " vậy...xin tiên sinh cẩn thận."Đạo sĩ trịnh thượng gật đầu.
Chủ quán vội dọn dẹp mọi thứ, sửa soạn phòng ngủ cho đạo sĩ, sau đó cúi đầu chào rồi về nhà cha mẹ vợ xin qua đêm.
Đạo sĩ ở lại một mình, khi chủ quán đi rồi thì ông ta lúc này mới thấy rén.
Ông ta lập