Đất trời về chiều, hoàng hôn đỏ rực.
Vạn Vân Phong không còn việc gì ở Đại La nữa nên cũng chuẩn bị rời đi.
Mấy hôm nay hắn đã đi nhiều nơi, và đang dừng chân ở điểm cuối cùng.
Hắn đứng ở một bãi đất trống, nhìn thì không có gì bất thường, nhưng điểm bất thường thì chỉ có hắn hiểu, đây là nơi chôn ngàn cân sắt trấn yểm vị thần phù hộ đất này.
Có câu chuyện xưa cũ kể lại về việc trấn yểm và xây thành Đại La.Phương bắc xâm lược, không phải ai cũng ác.
Vẫn có nhiều người tốt sang cai trị và có nhiều công trạng với đất phương Nam, trong đó có tiết độ sứ đầu tiên là Cao Biền.
Câu chuyện kể về người này như sau......Khi Cao Biền ở trấn nước Nam, giữ phủ xưng vương, đắp rộng thêm thành La Thành.
Đắp xong, một buổi trưa, đứng ngoài cửa đông ngóng xem, bỗng nhiên mưa gió ầm ầm, rồi có một đám mây ngũ sắc, tự dưới đất bốc lên, khí sáng ánh ra tứ phía.
Lại thấy có một người ăn mặc đường bệ, cưỡi con cầu long (rồng chưa có sừng) nửa vàng nửa đỏ, tay cầm hốt vàng, đứng trong đám mây, có bóng thấp thoáng lên xuống, lâu lâu thì tan mất.Cao Biền lấy làm lạ lùng, nghi là ma quỉ, muốn thiết đàn cúng cấp, dùng phép trấn áp.Đêm hôm ấy nằm mơ thấy thần lại bảo rằng:- Xin ông chớ nghi tôi, tôi là thần chính khí ở đất Long Đỗ này, chớ không phải ma quái nào.
Tôi thấy ông mới đắp xong cái thành, cho nên mừng mà hiện ra đấy thôi.Cao Biền tỉnh dậy, hội các quan lại bảo rằng:- Ta không trị nổi được xứ này hay sao? Sao mà lắm ma quỉ hiện ra thế, hoặc là điềm gở gì đây chăng?Chúng xin thiết đàn, bày hình tượng thần ấy, rồi dùng nghìn cân sắt, làm bùa trấn yểm.
Cao Biền nghe lời lập đàn cúng bái, rồi chôn nghìn cân sắt để yểm.
Hôm sau, trời đất tối tăm mù mịt, mưa gió ầm ầm, rồi có tiếng sét đánh vào chỗ yểm bùa, sắt tan vụn bay đi mất cả.
Biền thấy vậy sợ hãi, mới lập đền ở trong phố để thờ thần ấy.......Vạn Vân Phong đứng trên bãi đất, nơi từng chôn sắt để trấn yểm vị thần phù hộ, bất giác nhăn nhó mà chửi một câu.° " ngạo mạn, ngu dốt.
Xây đền làm gì khi vị thần ấy đã tức giận mà bỏ đi mất rồi.
Đâu phải vùng đất nào cũng may mắn có thần tiên phù hộ.
Từ khi vị thần bỏ đi rồi đất Đại La không có thần tiên phù hộ nên ma quỷ mới lộng hành như vậy, tội lỗi này tính vào tay ai đây?"Hắn phẩy tay hậm hực bước đi, trong lòng dự tính sau này sẽ làm lễ mời vị thần trở lại , nhưng đó là việc sau này.
Vạn Vân Phong bây giờ không còn việc gì ở đây nữa, cũng nên trở về trấn Đào Hoa rồi.
Từ lúc hắn từ biệt Linh Nhi đến trấn Đào Hoa hỏi mua nhà, sau đó đoạt lấy linh hồn Xuân nhi rồi tới đất Đại La này, rất nhiều chuyện xảy ra cảm tưởng đã rất lâu nhưng thực tế chỉ hơn mười ngày.
Hắn siêu thoát cho Xuân nhi, rồi tiện tay siêu thoát cho tiểu Hạ, cũng xem như một công đôi việc.
Ban đầu hắn tính đi ngay nhưng ông chủ giữ lại vài ngày để cho ông ta đền đáp ân tình.
Lúc ấy hắn cười nhạt, xem ra muốn đền đáp chỉ là phụ, còn thực tế muốn giữ hắn lại để chắc chắn một chút.
Nếu có gì bất trắc thì vẫn có hắn ở đây, bảo đảm linh hồn con ông ta đã siêu thoát, cũng là khẳng định độ an toàn với những người xung quanh.
Thế là hắn lưu lại mấy ngày, đêm ngủ quán trọ, ngày đi thăm thú , xem ra cũng không còn gì lưu luyến nữa.Ngước nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực khiến tâm trạng vui hơn,