Trịnh Võ Quyết về nhà mở yến tiệc chuẩn bị chiêu đãi khách quý.
Nhìn bàn yến tiệc sang trọng, vợ hắn cảm thấy tiếc tiền mà nói với hàm ý trách móc.- " rốt cuộc những món ăn xa xỉ này là dùng để tiếp đãi ai vậy? Đại nhân vật nào mà khiến ông phải hao tâm tổn ý chuẩn bị cẩn thận nhường này?"Trịnh Võ Quyết mệt mỏi vì bị ám, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên niềm vui.- " đây là đạo sĩ Lâm Chấn Anh rất nổi tiếng ở phương bắc, ta đã phải dùng tiền và cả mối quan hệ để mời ông ấy đến đây trừ ma trong Hoa Quả trang "Nói đến đây thì quay sang nhìn vợ mà ôn tồn nói tiếp.- " ngày mai cho tên gia nô quỳ xuống tạ tội với bạch đệ, để hắn chữa bệnh cho ta.
Sau đó đưa đạo sĩ đến Hoa Quả trang trừ ma.
Lúc ấy ta vừa hết bệnh, mà Hoa Quả trang có thể đem bán với giá cao được rồi "Trịnh phu nhân nghe vậy thì vui mừng lắm, nhưng trong lòng vẫn có chút e dè.- " thù lao để mời đạo sĩ từ phương bắc rất cao, vậy người này đòi bao nhiêu? Với lại liệu đạo sĩ này có thể trừ được ma trong trang viên ấy không? Ta thấy ma trong đó không tầm thường đâu"Trịnh Võ Quyết mỉm cười, phong thái có vẻ rất tự tin.- " vị đạo sĩ này tính tình hiệp nghĩa, trừ yêu diệt ma thay trời hành đạo, không xem trọng việc tiền bạc, vậy nên ta nghĩ không tốn nhiều tiền.
Còn nói về thực lực, người này tu vi đạt cảnh giới võ thượng, chiến công hiển hách, chắc chắn sẽ thành công "Lời nói chắc chắn khiến người nghe tin tưởng.
Trịnh phu nhân cảm thấy háo hức lắm.
Hoa Quả trang nếu không có ma thì giá trị phải hơn ngàn lượng vàng.
Nghĩ đến số tiền lớn ấy khiến tâm trí của bà ta đê mê, từ đó mà mong ngóng vị đạo sĩ ấy.
Yến tiệc dọn sẵn, chỉ chờ người cần đến.
Đúng giờ ngọ, một cỗ xe ngựa của Trịnh gia cử đi đón người đã trở lại khiến cho ai nấy cũng đều mừng rỡ.
Cỗ xe dừng lại, trên xe một người đàn ông đứng tuổi mặc bộ đồ đạo sĩ màu vàng với hàng chân mày dày đậm bước xuống xe.
Cả đám người Trịnh gia nhìn thấy mừng rỡ, mà Trịnh Võ Quyết chạy tới cúi đầu thi lễ.- " tại hạ là Trịnh Võ Quyết, gia chủ nhà này.
Không biết ngài có phải là đạo sĩ Lâm Chấn Anh nức tiếng ở phương bắc đó chăng?"Đạo sĩ nhìn Trịnh Võ Quyết mà trầm ngâm trong thoáng chốc.- " không sai chính là tại hạ"Vợ chồng Trịnh Võ Quyết mừng rỡ nhìn nhau sung sướng, đoạn quay sang cùng thi lễ.- " nghe danh cao nhân đã lâu, hôm nay mới được diện kiến, thật sự rất vinh dự..."Chưa kịp nói xong, đạo sĩ đưa tay ra hiệu im lặng.
Vẻ mặt đạo sĩ trở nên nghiêm túc mà nói.- "vào trong hãy nói, đứng ngoài đây không tiện"Nói xong đi một mạch vào trong.
Những người tiếp đón ngơ ngác nhìn nhau , có vẻ thấy thái độ này không mấy thân thiện.
Thôi thì mặc kệ, bọn họ cũng thuận theo đi vào.
Vừa bước vào trong sân, đạo sĩ đã đứng giữa sân nhìn một lượt mà nói.- " Trịnh gia chủ có phải dạo gần đây ăn uống không ngon miệng, cứ ăn vào là nôn ra ngoài hết, có phải như vậy không?"Vợ chồng họ Trịnh giật mình nhìn nhau, cảm thấy vị đạo sĩ này nhãn quan không tầm thường, liền lập tức hướng về đạo sĩ mà hỏi gấp.- " không sai, chính là như vậy.
Xin hỏi tại sao cao nhân biết được điều này?"Đạo sĩ không nói gì, vẽ mặt lạnh lùng đi thẳng ra cổng mà đóng lại khiến mọi người ngơ ngác.
Đang không hiểu gì, lại thấy đạo sĩ rút ra một đạo bùa dán lên cánh cổng.
Trong lúc mọi người ngơ ngác chồng ngơ ngác, đạo sĩ quay lại rút cây mộc kiếm ra, vừa đi về hướng Trịnh Võ Quyết vừa nói.- " sở dĩ ngươi ăn không được là do trên lưng ngươi đang cõng một con ma ốm đói, con ma ấy le lưỡi dài đỏ của nó quấn quanh cổ ngươi khiến ngươi không thể ăn uống gì được.
Tình trạng này kéo dài ngươi sẽ kiệt sức và chết vì đói "Nói đến đây thì cũng đã bước đến trước mặt Trịnh Võ Quyết, đôi mắt nhìn thẳng không rời.
Những người xung quanh nghe xong đều giật mình, vô thức lùi lại một bước tránh xa Trịnh Võ Quyết, ai nấy khuôn mặt đều