“… Tiểu Bạch.”
“A?”
“Khi có tiền nhớ mua một cái tai nghe và ống nói, ta thực sự không muốn nhìn thấy ghép âm của ngươi nữa…”
“Cắm vào là có thể dùng, thật tiện lợi a.” Mang tai nghe ngồi trước máy tính, Tiểu Bạch phát ra một câu như vậy, bạn cùng phòng bị dọa tới, nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ quái. Tiểu Bạch hoàn toàn không phát hiện, tiếp tục nói: “Cái này không cần đánh máy phiền toái như vậy, thật tốt.”
Bộ dạng Tiểu Bạch có chút nhỏ bé, âm thanh nghe được lại có điểm giống giọng thiếu niên ngây ngô chưa vỡ giọng hoàn toàn, bị Tiểu Hắc hung hăng chế giễu.
“Thôi, tiếng nói của bản thân nghe già dặn, liền nói giọng của mình trẻ con, bạn ganh tị hả.” Tiểu Bạch rất không muốn bị Tiểu Hắc nói thành thằng nhóc, vì thế phản kích lại, “Hơn nữa Tiểu Hắc, mình hình như chưa thấy qua ảnh chụp của bạn, hé một tấm ra cho mình xem thử đi.”
“Không có.” Hai chữ đánh trả lại.
Lăn lộn, làm nũng, hoàn toàn không có hiệu quả. Tiểu Hắc thực quá đáng.
“Quên đi mình không nhìn nữa, bạn cũng không xem của mình…” Chu miệng, trong thanh âm tràn đầy thất vọng.
Kết quả trên màn hình rất nhanh hiện ra một hình ảnh.
“A! Đẹp trai thật!” Tiểu Bạch kêu một tiếng, nhào đầu đến trước màn hình, “A a a! Tại sao mất rồi? Mình muốn lưu lại!”
“Nhìn thấy rồi.” Tiểu Hắc nói, “Bây giờ có qua thì phải có lại.”
“Mặc kệ, mình còn chưa lưu lại…” Tiểu Bạch tuy là ngốc nghếch, tỏ vẻ vẫn là không chịu lép vế, “Nói như vậy, Tiểu Hắc bạn biết về mình quá nhiều, nhưng mà mình cái gì cũng chẳng biết về bạn a.”
“Nếu như bạn có thể theo dõi được mình hơn nữa tra ra được mình, mình cũng có thể a, mình chưa hề từ chối hứng thú tra xét của bạn.”
“Vậy Tiểu Hắc bạn lên QQ, mình muốn nhìn địa chỉ của bạn.”
“… Cái ipQQ kia của ngươi vẫn là do ta trang bị cho ngươi, ta sẽ không ngu đần đến mức bị cái thứ yếu kém đó tra ra ip chứ?”
“5555 Mình còn muốn biết địa chỉ của bạn tuổi của bạn nghề nghiệp của bạn…” Tiểu Bạch bỗng dưng có hứng thú với Tiểu Hắc, không ngưng hỏi.
Khi chỉ tiếp xúc ở trên internet và máy tính, cảm thấy rằng tất cả đều là chữ viết, con số và hình ảnh, cũng không có cảm giác chân thực to lớn. Nhưng một khi có trao đổi âm thanh, thì bỗng dưng phát hiện phía bên kia thực là một người, một người sống, mà không phải một bó dây điện trong máy tính.
Sau đó chợt có chút hoang mang, bởi vì đối phương là một vật thể không rõ ràng trong máy tính, cho nên tới nay luôn có loại cảm giác xa lạ, cảm thấy mình nói cái gì cũng không sao, cũng luôn ung dung kì lạ, đối phương nhất định sẽ giống như nhấn power một cái là có thể khởi động, gọi một tiếng là có thể xuất hiện.
Nhưng mà hiện tại thình lình cảm thấy phía bên kia là một con người khác. Một người so với bạn học bên cạnh kỳ thực không có gì khác biệt. Cảm thấy rất kì quái, một mặt chối bỏ, một bên kiềm chế không được muốn tiếp cận thêm. Người này biết cậu vụng về ngu xuẩn, gặp phải sự việc phiền lòng gì cậu cũng nói với gã, người này, cách xa cậu nhất, nhưng cũng gần cạnh ngay đây.
“Thực ra ta ở thành phố.” Khi Tiểu Bạch yên lặng chẳng nói lời nào, Tiểu Hắc đột nhiên mở lời, “Hơn nữa ở chỗ cách trường đại học của ngươi không xa.”
“Ôi chao ôi chao? Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá.”
“Có cái gì tốt?”
“Lần sau máy tính mình lại hư, mình có thể tìm bạn đến nhà sửa chữa, he he ~”
“…” Đường đường là hacker a, không phải kĩ sư sửa chữa miễn phí được không…
Đương nhiên máy tính Tiểu Bạch hiện thời không có hư, sống được tương đối khỏe mạnh, nhưng ngược lại Tiểu Bạch xảy ra vấn đề trước. Một hôm trở về phòng ngủ mở máy tính, sau khi liên lạc với Tiểu Hắc nói câu đầu tiên: “Tiểu Hắc, mình sau này không dùng máy tính nữa rồi!”
Giọng Tiểu Hắc rất kinh ngạc: “Vì sao?”
“Thầy giáo tin học nói mình không có tư chất tự nhiên… Tốt nhất đừng dùng máy tính để tránh hư phí…”
“…” Tiểu Hắc lặng thinh một chốc, cuối cùng vẫn là đả kích cậu, “Thầy các ngươi nói không sai a.”
“…” Tiểu Bạch rất đau lòng, “Mình vẫn luôn rất cố gắng, ở lớp thực hành cũng nhìn bạn học làm như thế nào, bài tập cũng giao cho bạn giúp mình, vì sao hôm nay bỗng dưng nói mình không có tư chất tự nhiên, còn nói mình phá hoại của công, ô…”
“Như thế, chơi phá hư máy tính của trường rồi?” Bình thường thôi, không hư mới kì quái hơn a.
“Làm gì có!”
“A? Vậy tại sao?”
“Rõ ràng là thầy khiến viết tên lên màn hình, viết rồi lại còn nói!”
“Vậy ngươi viết như thế nào?”
“Chính là dùng bút bi viết thôi.”
“… Đúng là phá hoại của công…”
Hóa ra Tiểu Bạch hiện tại mặc dù nhiều ít phải dùng máy tính, phần mềm thường dùng cũng gượng gạo có thể thao tác bình thường, nhưng thuật ngữ máy tính vẫn là rối tinh rối mù. Ví dụ như mỗi khi có chuyện, Tiểu Hắc khiến cậu mở ‘Máy tính của tôi’ thì Tiểu Bạch vẫn sẽ khó hiểu hỏi: “Mình làm sao có thể mở được máy tính của bạn? Bình thường không phải đều là bạn mở máy tính của mình sao?”
“… Vậy mở máy tính của ngươi.”
“Máy tính của mình bây giờ đang mở a.”
“… Màn hình, biểu tượng thứ nhất phía trên bên trái, ‘Máy tính của tôi’.”
“A, hóa ta không phải là máy tính của bạn.”
Về phần cái gì thư mục hay trình duyệt các loại, Tiểu Bạch trên cơ bản luôn sẽ không phản ứng kịp là cái gì, thanh nhiệm vụ hay thanh công cụ các loại lại càng không thể hi vọng cậu ta tìm được. Dù sao với máy tính của Tiểu Bạch, Tiểu Hắc có thể tùy tiện khống chế, có vấn đề gì ỷ lại Tiểu Hắc là được rồi.
Một người có thể tin cậy.
Dù sao người có thể tin cậy cũng không có khả năng khả kháo đến mức lên mạng trực tiếp tìm Tiểu Bạch.
Khi Tiểu Bạch mất tích ba ngày, Tiểu Hắc rốt cuộc không nén được, trực tiếp chạy qua máy tính bạn học phòng bên cạnh thăm hỏi.
Dù sao tất cả tư liệu của Tiểu Bạch hắn cũng biết…
Bạn học phòng bên bị dọa đến vội vàng rút dây nối mạng. Đây mới là phản ứng bình thường đây, nào có người nào nhìn thấy trong máy tính xuất hiện một hộp thoại người nói không phải mình lại ngớ ngẩn như vậy mà theo người ta đối đáp chứ?
Nhưng mà như vậy thì vẫn là tìm không được Tiểu Bạch, nên đành phải gọi điện thoại. Tra ra số điện thoại phòng đối với Tiểu Hắc mà nói là việc vô cùng đơn giản, rất nhanh gọi điện tới, tìm Tiểu Bạch.
“A! Tiểu Hắc! Lại có thể là bạn, bạn làm sao tìm được số mình?”
“Tìm ngươi còn không dễ dàng sao? Ngươi mấy ngày làm sao vậy? Không hề đăng nhập?”
“Không phải là mình là không muốn, là máy tính không cho mình lên.” Tiểu Bạch rất đau lòng, trả lời.
“Làm sao? Xảy ra vấn đề gì rồi?” Theo lí mà nói không thể a, máy tính của Tiểu Bạch vẫn luôn được hắn “chiếu cố”, như thế nào xảy ra sự cố ngoài dự tính? Chẳng lẽ…”Ngươi lộn xộn rồi có phải không? Ta không phải đã nói người đừng tùy tiện thao tác…”
“Không phải, không phải lỗi của mình.” Tiểu Bạch kêu oan, “Mình hôm đó khởi động máy sớm chút, sau đó máy tính có điểm là lạ… Sau đó bạn học của mình qua đây, cậu ấy nói là có vi-rút…”
“Đó chẳng phải lời thừa thãi sao, không có vi-rút kia còn là máy tính của ngươi sao?” Tiểu Hắc nói, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó bạn học của mình nói cài đặt lại hệ thống là được, vì thế mình cài đặt lại.”
“… Không phải đã nói máy tính chỉ cần có thể kết nối mạng, dù có xảy ra vấn đề gì cũng đợi ta giải quyết sao?”
“Đúng vậy a… Nhưng mà bạn học nói như vậy, mình cũng ngượng không tiện nói không… Máy tính của mình trước kia đều là cậu ta giúp mình mà.” Tiểu Bạch biện bạch.
“Sau đó thì sao? Ngươi cài đặt có vấn đề?”
“Không phải, là trường học của mình hình như có cái gì đề phòng nhiều người dùng một đường dây mạng, cho nên muốn tập trung khóa lại gì đó… Mình cài đặt lại sau đó như thế nào cũng không lên được, nói mình chơi máy sai phạm gì đó…” Tiểu Bạch oan ức nói, “Ngay sau đó mình liền liên tục không lên mạng được, đi tìm thầy giáo phụ trách hệ thống mạng của trường, thầy rốt cuộc không có mặt T T”
“Thôi, nhiều lời rồi. Mở máy tính lên, cắm dây nối mạng vào.” Tiểu Hắc nói, “Đúng rồi, trước tiên nhớ số điện thoại của ta, 13********.”
Một lát sau, Tiểu Bạch quả nhiên có thể kết nối lên được, liền sau đó trên màn hình hiện lên bật ra TXT: “Tốt lắm, đeo tai nghe vào đi.”
“A ~ Tiểu Hắc bạn lợi hại nhất ^^”
“Là ngươi dốt nát…” Đương nhiên, phỏng chừng thỏa hiệp các loại với bạn học của Tiểu Bạch cũng không được, “Được rồi về sau có việc gì cứ gọi điện cho ta, đừng tùy tiện thay đổi máy tính của ngươi. Vi-rút các loại gì đó trong máy tính ngươi có nhiều, hoàn toàn không cần phải căng thẳng.”
“>_< Hiểu rồi, duy trì vi-rút số lượng quy định mới có thể khắc chế lẫn nhau, giữ vững cân bằng. Mình về sau nhất định không táy máy nữa.”
“Đúng, chính là vậy.” Nói thế nào cậu ta cũng không hiểu, “Số điện thoại nhất định phải nhớ lấy, đừng lại ghi vào trong TXT…”
“A a a! Notepad của mình không thấy đâu nữa!” Tiểu Bạch bỗng dưng hô to, “Trước kia không thể lên mạng mình cũng không chú ý, mình tạm thời dùng notepad để ghi chép lại a!!!”
“… Không sao, ở ổ đĩa E, cái đó chẳng qua có phím tắt.” Tiểu Hắc nói, tìm văn bản, thuận tay đánh vào phím tắt.
“Tiểu Hắc thực đáng tin cậy, thực sự ^^”
Mục đích khen người đáng tin cậy, chính là muốn phía bên kia tình nguyện làm không công.
“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, qua đây giúp mình gấp.”
Gần như là theo tiếng gọi liền đến: “Làm sao vậy? Lại xảy ra vấn đề gì rồi?”
“Không phải, mình nghe nói là có một thứ tên là bt gì đó có thể dùng đến xem phim và kịch truyền hình…”
“Là tải về.” Tiểu Hắc sửa lời cậu ta, “Thế nào? Ta giúp ngươi tải về? Thực ra mạng FTP của trường cũng có không ít thứ, chẳng qua bt cũng có ưu thế của bt…”
“Dĩ nhiên muốn bạn giúp mình, bt mình biết chỉ có bạn…”
“Lại còn múa mép?” Tiểu Hắc buồn cười nói, giúp Tiểu Bạch tải về, cài đặt xong, nói cho cậu ta biết dùng thế nào.
“Đúng lúc trò chơi mới ra có trên đây…” Tiểu Bạch nói, đi lấy về một ‘hạt giống’[1], tải về.
Trò chơi tuy là lớn, cũng may là trò chơi mới, số lượng người tải nhiều. Rất nhanh lấy được.
“555555...”
Tiểu Hắc ăn cơm xong trở lại, chỉ thấy Tiểu Bạch đánh một màn hình tiếng khóc: “Làm sao vậy?”
“Thật vất vả tải xong rồi, kết quả không cài đặt được…”
“Chuyện nhỏ, ta giúp ngươi cài đặt, vấn đề gì?”
“Cái gì là ổ đĩa ảo? Mình muốn dựa theo lời nó nói rút ổ đĩa ra, tại sao nó vẫn quản lí ổ đĩa mình cần?”
“Nói ngươi đợi ta ăn cơm xong hãy cài đặt.” Rút ổ đĩa, không có rút mang điện đấy chứ? Tiểu Bạch này lại còn có thể tự mình chạm vào, hi vọng không có làm hư cái gì, “Ách… Hên là không hư cái gì, thực ra không cần CD cũng không khó, chẳng qua dù sao ngươi cũng đã rút…”
Cài đặt trò chơi xong, Tiểu Bạch vui sướng chơi: “Cuối cùng cài đặt xong rồi! Tiểu Hắc bạn thật lợi hại.”
“Là ngươi ngu đần.”
Tiểu Bạch quen lời cay độc của Tiểu Hắc rồi, cứ tiếp tục chơi. Tiểu Hắc có chút buồn chán, qua một lúc hỏi cậu: “Đúng rồi ngươi nói khoa các ngươi hôm qua đi chơi ở ngoại thành, ngươi cùng Hệ Hoa các ngươi chơi đùa thế nào?”
“Ách, a… Đừng…” Tiểu Bạch chơi mê đắm, hoàn toàn không nghe câu hỏi của Tiểu Hắc, “Ừ… Tốt lắm… A! Nguy hiểm!!!”
Kế tiếp là tiếng kêu không ngừng “Trái!” “Phải!” “A! Cố lên!” “Thằng khốn” linh tinh các loại, câu hỏi của Tiểu Hắc chìm nghỉm trong sự phấn kích của Tiểu Bạch, rốt cuộc đã chẳng nghe được.
Tiểu Hắc rất quan tâm chuyện Tiểu Bạch đi chơi ở ngoại thành, bởi vì trong trang bàn luận của lớp Tiểu Bạch, có người nói khi Tiểu Bạch và Hệ Hoa ở cùng một chỗ rất khả nghi. Tiểu Hắc vốn định nói bóng nói gió hỏi cậu ta, kết quả người này đi chơi game ma thuật rồi.
Hừ!
Mà một lúc sau, Tiểu Bạch lại 55555.
“Lại vừa làm sao vậy?”
“Không biết tại sao vô duyên vô cớ nhảy ra khỏi trò chơi… Vừa mới còn khá tốt mà!!”
“A, có thể là điện áp không ổn định.”
“Điện áp bất ổn cũng sẽ ảnh hưởng sao?”
“Ngươi không tin lời của ta?” Tiểu Hắc hỏi lại.
“Tin…” Tiểu Bạch có chút buồn bã,