Trên núi có tiếng gà gáy, Tần Cô Đồng giật mình, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn tối đen như mực.
Nếu lũ gà rừng đang gáy thì bây giờ chắc đã tới giờ Sửu.
Tiếp đó sẽ tới giờ Dần, là lúc mặt trời và mặt trăng luân phiên nhau.
"Bây giờ là lúc mọi người mệt mỏi nhất.
Binh quý thần tốc1, chúng ta nên xuống núi ngay." Tần Cô Đồng nói xong thì nhớ tới việc Tiêu Thanh Thiển không thể nghe thấy, vì vậy viết vào lòng bàn tay nàng ấy – Rời khỏi đây.
1.
Binh quý thần tốc: Trong dùng binh, tác chiến, điều quan trọng nhất là hành động nhanh chóng.
Tiêu Thanh Thiển muốn đứng dậy, mặc dù Tần Cô Đồng biết rằng vết thương của nàng ấy lành rất nhanh, nhưng nàng vẫn lo lắng.
Nàng cẩn thận đỡ Tiêu Thanh Thiển, đưa nàng ấy đến bên giường, đặt Sương Hoa kiếm vào trong tay nàng ấy.
Sau đó, Tần Cô Đồng nhanh chóng đi tới tủ quần áo và phát hiện trong đó đều là những y phục màu trắng kiểu dáng tương tự nhau, có thể là lụa hoặc gấm hoa.
Cuối cùng, nàng cũng chọn được tấm vải bông dưới tủ, trong phòng không có ánh sáng nên nàng không thể phân biệt được nó có màu xanh lá đậm hay xanh lam.
Tung ra xem, vải vóc to lớn, Tần Cô Đồng vừa ý mà xoay người, bước chân vội vàng.
Trăng sáng bị núi che khuất, bên ngoài cửa sổ là một mảng tối đen.
Trong bóng tối như muốn nuốt chửng người này, Tiêu Thanh Thiển mặc một bộ y phục trắng y tuyết, đang ngồi bên giường ôm Sương Hoa kiếm, giống như ánh trăng chiếu sáng trong bóng tối.
Tóc đen rơi xuống, che đi nửa khuôn mặt đầy vết sẹo.
Như tảng đá vẫn sừng sững trên bờ biển, mặc cho sóng dữ cùng sương tuyết, vẫn ung dung tĩnh lặng không thay đổi theo năm tháng.
Từng bước tới gần, Tần Cô Đồng dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ mái tóc dài của nàng ấy, sau đó lấy tấm vải bông màu xanh lá đậm quấn quanh người nàng ấy.
Nàng đưa tay luồn qua nách và đầu gối của Tiêu Thanh Thiển, bế nàng ấy lên, giọng khàn khàn mà nói: "Đi thôi."
Gió mùa thu đìu hiu và đầy sương lạnh.
Tần Cô Đồng sợ khi xuống núi sẽ hao hết nội lực, không dám dùng khinh công, ôm Tiêu Thanh Thiển ra khỏi nhà, bước nhanh đến cửa động.
Đi qua ám đạo, ôm người và tránh cơ quan là điều không dễ dàng.
May mắn thay, Tiêu Thanh Thiển rất tin tưởng nàng.
Bất kể Tần Cô Đồng di chuyển như thế nào, Tiêu Thanh Thiển vẫn ngoan ngoãn mà ôm Sương Hoa kiếm nằm trong ngực của nàng.
Mở cửa cơ quan, nhìn giá sách chậm rãi chuyển động, trong lòng Tần Cô Đồng hơi hồi hộp.
Giá sách mở được hơn một nửa cũng không thấy có ai ở bên ngoài, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Cô Đồng đứng nhìn mảng tối đen và yên lặng lắng nghe những âm thanh bên ngoài.
Tiếng ve mùa thu đang chìm dần trong đám cỏ khô, tiếng gió đêm xé rách những chiếc lá còn sót lại trên ngọn cây, dù là âm thanh nhỏ nhất cũng đủ làm cho nàng rùng mình.
Đi qua từng gian phòng, đẩy cửa lớn lâu sách ra, gió lạnh phả vào mặt.
Trăng khuyết đang treo lơ lửng trên bầu trời, những ngọn núi phía xa đen kịt như một gã khổng lồ lặng lẽ, trong sân có cây cổ thụ đang vươn cành lạ lùng.
Lần đầu tiên, Tần Cô Đồng cảm thấy nơi mình sống yên tĩnh đến kỳ lạ.
Thậm chí, nàng không thể tìm ra lý do để quay về phòng để thu dọn đồ đạc – Lấy hai chiếc vòng vàng từ tay của Từ di, đủ để tiêu trong một thời gian dài.
Ở nơi mà nàng đã sống mười mấy năm này, thế mà không có gì để nàng lưu luyến và mang đi thứ gì đó.
Nghĩ đến đây, Tần Cô Đồng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Nàng cúi đầu nhìn Tiêu Thanh Thiển, thấy nàng ấy đang nhắm hai mắt lại, tĩnh lặng như u lan, dường như nàng ấy hoàn toàn tin tưởng vào nàng.
Tần Cô Đồng nâng khoé miệng lên và nở nụ cười.
Nàng đặt Tiêu Thanh Thiển xuống một cách cẩn thận và ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của quế hoa.
Nàng thu tay lại rồi viết vài chữ vào lòng bàn tay nàng ấy – Cõng ngươi, tiện hơn.
Sau khi viết xong, nàng với lấy Sương Hoa kiếm.
Tiêu Thanh Thiển sững sờ một lúc rồi thả tay ra.
Tần Cô Đồng buộc Sương Hoa kiếm và hoành đao vào một chiếc thắt lưng da rồi ngồi xổm xuống, cõng Tiêu Thanh Thiển trên lưng.
"Ta có chạm vào vết thương nào không? Nếu...!Ôi." Nàng khẽ thở dài và đi thẳng đến con đường nhỏ phía sau núi mà nàng thường đi.
Con đường này ngay sau lâu sách, đường núi gập ghềnh xóc nảy, nhưng mà đi nhanh hơn nhiều so với đường lớn ở trước phủ.
Đối với những người luyện võ, việc di chuyển và bật nhảy trên những tảng đá dốc đứng không khó.
Tuy nhiên, trên con đường nhỏ ở sau núi này, Phương gia đã đặt rất nhiều cạm bẫy và cơ quan, còn có các hộ vệ ám tiếu.
Lần đầu tiên Tần Cô Đồng đi trên con đường này là do Phương Trung Chính mang nàng theo.
Chỉ vào từng cái bẫy và giải thích từng cái một, còn kêu hộ vệ ám tiếu đi ra để gặp mặt Tần Cô Đồng.
Tần Cô Đồng vượt qua một tảng đá lớn, tránh khỏi lưỡi đao dựng thẳng đứng phía trên.
Bên trên khu rừng kín gió, mọi nơi đều được bao phủ bởi thiên la địa võng.
Trong mỗi thân cây dày hơn miệng chén, có mười chiếc nỏ máy bắn hạt độc được giấu trong đó.
Nghĩ đến tiền của Phương gia dùng để bố trí các cơ quan ám khí này được đổi bằng máu của Tiêu Thanh Thiển, Tần Cô Đồng rất muốn phá huỷ tất cả!
"A Đồng?"
Trong rừng tối đột nhiên có người gọi.
Toàn thân Tần Cô Đồng đứng thẳng, giống như một con vượn sợ hãi, một con thỏ chuẩn bị bỏ chạy.
Nàng đưa tay ra sau, hoành đao lặng lẽ ra khỏi vỏ, chém một kiếm theo hướng phát ra âm thanh.
Người trong rừng cũng giật mình, vội vàng nhảy từ trên ngọn cây xuống để tránh nhát kiếm, sau đó vội vàng nói nhỏ: "A Đồng, là ta, Hoàng Khuyển."
Hoàng Khuyển là hộ vệ ám tiếu ở phía sau núi, tuổi không lớn lắm, là người có quan hệ tốt nhất với Tần Cô Đồng.
Nhìn thấy hắn là người quen, Tần Cô Đồng thả lỏng.
Trước khi nàng thở ra, huyết dịch đã chảy khắp người và da đầu của nàng như muốn nổ tung - Rõ ràng đã tránh được con đường của ám tiếu tuần tra rồi mà!
Áp chế nội tâm nổi bão, Tần Cô Đồng ổn định giọng nói: "Hôm nay, ngươi đi tuần tra ban đêm à?"
Nhìn thấy nàng cõng người, Hoàng Khuyển lộ ra vẻ hoảng sợ khó hiểu.
Hắn không dám tiến lên, vì sợ doạ nàng nên gật đầu rồi nói: "Không phải, hôm nay Địa Chi Bạch Diên có việc, nhờ ta đổi ca.".
Truyện Cung Đấu
Hắn nói thẳng vào vấn đề, nhưng Tần Cô Đồng sững sốt, "Thiên Can Địa Chi2? Ngươi là ám tiếu Thiên Can? Ta đã gặp được ám tiếu Thiên Can hay sao?"
2.
Can Chi: Gọi đầy đủ là Thiên Can Địa Chi hay Thập Can Thập Nhị Chi, là hệ thống đánh số thành chu kỳ được dùng tại các nước có nền văn hóa Á Đông.
Sách "Ngũ hành đại nghĩa" nói: Can, Chi là do Đại Sào phát hiện.
Đại Sào "Lấy tình của ngũ hành để dùng Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý làm tên ngày gọi là Can; dùng Tí, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi làm tên tháng gọi là Chi.
Có việc liên quan đến trời thì dùng ngày, có liên quan đến đất thì dùng tháng.
Vì âm dương có sự khác nhau nên có tên Can, Chi".
"...! Đúng vậy." Hoàng Khuyển im lặng một lúc rồi trả lời: "Ngươi đừng lo lắng, tôi sẽ không nói với lão gia.
Ngươi xem, hiện tại ngươi cũng có nhược điểm của ta và Bạch Diên.
Tất cả đều tại bánh đường trắng của ngươi, hôm nay nàng lại thèm ăn và sống chết đòi xuống núi mua một gói khác."
Hoàng Khuyển nói xong rồi cười toe toét.
Trong lòng Tần Cô Đồng thầm than: Phương Trung Chính quả nhiên là cáo già, chỉ sợ mỗi lần mình xuống núi đã bị người khác bí mật theo dõi.
Mình chưa bao giờ phát hiện điều đó, thật sự là đáng sợ.
May mà hôm nay gặp được Hoàng Khuyển, nếu không thì thật không thể tưởng tượng nổi.
Hoàng Khuyển không thể nhìn rõ Tiêu Thanh Thiển, vì vậy hắn hạ thấp giọng mà hỏi: "A Đồng, ngươi đang cõng ai vậy?"
Tần Cô Đồng cảm thấy căng thẳng, không biết nên trả lời như thế nào.
Hoàng Khuyển đợi nàng một lúc, sau đó đột nhiên cau mày nói: "Đi với ta."
Đi gặp thủ lĩnh của ám tiếu hay Phương Hưng? Thấy hắn xoay người, Tần Cô Đồng vô thức nắm chặt chuôi kiếm, nhưng trong lòng lại do dự.
Nhìn thấy nàng vẫn còn đứng đó, Hoàng Khuyển không khỏi thúc giục: "Mau lên, ta đưa ngươi ra ngoài."
Nghe vậy, mũi của Tần Cô Đồng chợt chua xót, hai mắt nàng đỏ bừng.
Có Hoàng Khuyển dẫn đường, Tần Cô Đồng thoải mái hơn rất nhiều, chỉ cần đi theo hắn và chuyên tâm chạy