Hai ngày sau, trời trở nên mát mẻ hơn vào cuối hè.
Sau khi tập võ xong, Tần Cô Đồng thay một chiếc váy sam làm bằng vải bông mỏng màu xanh có hình mai cua, tóc búi hờ, cài một chiếc trâm cài giống bảo kiếm.
Nàng cầm lấy thanh kiếm ngang, khóa cửa phòng rồi đi tới cửa đại viện.
Rạng sáng ngày hôm nay, trời còn tờ mờ, Tần Cô Đồng đã bắt đầu luyện tập.
Ngô quản gia ở tiền viện đột nhiên đi tới, nói với nàng: "Hôm nay lão gia xuất môn." Tần Cô Đồng nhìn bóng lưng ở xa của Phương lão gia, liền đoán được có lẽ là muốn nàng đi tiễn.
Hôm nay, Phương lão gia rời khỏi phủ, mọi người trong phủ đều có mặt để đưa tiễn.
Tần Cô Đồng còn chưa đến cửa phủ, đã nhìn thấy một đám đông đang đứng thành từng nhóm.
Tất cả đều là quần là áo lượt, đai lưng treo ngọc và bảo kiếm nạm vàng.
Mặc dù tướng mạo không đẹp nhưng lễ phục sang trọng nên không phải khách quý thì cũng là quản sự.
Nàng đến gần và đứng yên sau đám đông.
Đợi một lúc, tiếng hô hoán đột nhiên biến mất, đám người tách ra làm hai bên.
Tần Cô Đồng nhìn thấy một đám người vạm vỡ ở phía xa.
Đó là những hộ vệ vây xung quanh Phương lão gia, Phương thiếu gia và những người khác.
Phương lão gia ở giữa, Phương thiếu gia ở bên trái, và quản gia ở bên phải.
Phía sau họ là hai cao thủ võ lâm làm việc cho Phương phủ: Phá Bi Giản, "Vạn Lí Yên Vân" Độc Thận, và một vị khách quý là Hổ Bôn hiệu úy1 của phủ Quân Hãn, Tàn thương Từ Tấn Đạt.
1.
Hiệu uý là chức quan võ tồn tại lâu dài trong lịch sử Trung Quốc thời cổ đại.
Thời Tây Hán, Hổ Bôn hiệu uý quản lý chiến xa.
Nhìn thấy ba người này, Tần Cô Đồng nhớ tới Phương lão gia đã giao phó cho nàng công việc của lâu sách.
Nên cũng hiểu được Phương gia đang gặp sự tình khó giải quyết.
Nhìn thấy tình hình như vậy, đám người đưa tiễn trong lòng đều rõ ràng, khí thế đột nhiên giảm xuống ba phần.
Phương lão gia dẫn đầu một đám người đi tới, mắt nhìn xung quanh, trên mặt uy nghiêm cười nói: "Mọi việc lớn nhỏ trong phủ phải nhờ các vị rồi, đợi ta trở về sẽ cảm tạ sau."
Mọi người vội vàng đáp lễ, mồm năm miệng mười nói: "Xin lão gia yên tâm."
Phương lão gia gật đầu và liếc nhìn Tần Cô Đồng.
Sau đó quay đầu dặn dò Phương thiếu gia vài câu rồi dẫn đầu đi ra khỏi cánh cửa phủ cao ngất.
Xe ngựa ngoài cửa đã chuẩn bị sẵn, tám cỗ xe giống hệt nhau, đều là ngựa tốt ở phía Bắc Trường Thành, long tích thiếp liên tiền, ngân đề bạch đạp yên2.
Xa sương3 được chế tạo tinh xảo, yên xe chạm trổ hoa văn, bánh xe làm từ thép tinh luyện, và cửa sổ được làm bằng gỗ gim và tùng bách.
Mã phu mặc một bào áo dài, đôi mắt sáng ngời và thân hình tráng kiện.
2.
"Long tích thiếp liên tiền, ngân đề bạch đạp yên" trích từ bài thơ "Mã thi kỳ 23" của nhà thơ Lý Hạ thời Đường.
Tạm dịch: Yên ngựa tựa như sống lưng rồng, móng ngựa bạc cất vó đạp khói sương.
3.
Xa xương: thùng xe.
Tần Cô Đồng đi theo đám người ra khỏi cửa phủ, nhìn theo xe ngựa càng ngày càng xa.
Chờ Phương thiếu gia và tổng quản quay lại thì những vị khách và quản sự cũng tốp năm tốp ba đi về.
Tần Cô Đồng hòa vào giữa những người đầy tớ, nghe bọn họ tán gẫu.
"Ngươi có nhìn thấy hai tay của Lôi đại hiệp không? Năm ngoái, còn thấy gân cốt lộ ra ngoài.
Năm nay lại nhìn như tay của mấy tiểu thư sinh.
Tay nghề của Phá Bi quả nhiên lợi hại!"
"Thật sao? Ta không có chú ý, ta đến xem Độc Thận tiên sinh.
"Vạn Lí Yên Vân" Độc Thận, chậc chậc, hôm nay ta vẫn chưa nhìn rõ hắn."
"Ta cũng không nhìn rõ, bất quá hôm nay Từ hiệu uý thực sự mặc khinh giáp4, đúng là hiếm thấy.
Dáng vẻ này...!là muốn đi đâu? Đại hội Võ đạo không phải sang năm sẽ tổ chức sao?"
4.
Khinh giáp: Áo giáp cổ làm bằng mây hoặc da thú.
"Là Đại hội Võ đạo Kiến Nghiệp thành sao? Lão gia đi vào mùa đông này không biết khi nào mới trở về."
"Lá gan ngươi cũng không nhỏ, dám quản chuyện của lão gia."
"Đừng nói bậy, ta nhờ Phương Ngũ mang về cho ta một hộp son phấn Nhuận Thuỷ Các."
"Này ngươi cũng thật có tiền!"
"Không phải mới vừa phát tiền tiêu vặt hàng tháng sao?"
Tiền tiêu vặt hàng tháng? Tần Cô Đồng đột nhiên nhớ tới nàng vẫn chưa được phát.
Mặc dù nàng ở Phương phủ cũng không có chỗ để tiêu xài, nhưng đặt ở phòng thu chi cũng không có sinh lợi.
Nghĩ đến đó, nàng xoay người bước tới phòng thu chi ở tiền viện.
Phương phủ được xây dựng trên sườn núi, được chia thành sáu phần: tiền viện, hậu viện, tạp viện, đan phòng, lâu sách và sân luyện võ.
Lâu sách nằm ở phía Tây Bắc của hậu viện, cách tiền viện xa nhất.
Tần Cô Đồng đã ở Phương phủ được mười năm và chỉ ra tiền viện vài lần.
Hộ vệ của tiền viện nhìn thấy nàng, ngăn lại thẩm vấn: "Ta chưa từng gặp qua ngươi."
Tần Cô Đồng đang băn khoăn không biết có nên quay lại hay không, dù sao mấy này nữa nàng chưa nhận được thì thằng nhóc sai vặt của phòng thu chi cũng sẽ đem qua.
"Lưu Đại Minh, Triệu Tiểu Ám, hai ngươi bị mù à?" – Gã quản sự của phòng thu chi tình cờ đi ra ngoài, nhìn thấy Tần Cô Đồng vội vàng cúi đầu nói: "Tần tiểu thư, mời ngài vào trong."
Tiên sinh của phòng thu chi có mái tóc đã hoa râm và bộ râu dài nửa thước.
Tần Cô Đồng không khỏi cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của hai tên hộ vệ.
Sau khi nhận được tiền tiêu vặt, ra khỏi sân trong của phòng thu chi, nàng nhanh chóng tăng tốc độ.
Nhưng lỗ tai của những người luyện võ lại quá tinh tường —
"Quản sự đại nhân, đó là ai vậy?"
"Hừ, tiểu tử ngươi biết cái rắm.
Ta nghe nói đây là nữ nhi tư sinh5 của lão gia..."
5.
Tư sinh: con ngoài giá thú.
"Không phải đâu, lão gia có khuôn mặt chữ điền và đôi mắt hổ, ngài xem nửa phần cũng không giống.
Thuộc hạ cảm thấy là...!hắc hắc..."
Tần Cô Đồng bĩu môi, thế nhân thật sự nhàm chán.
Thời gian thấm thoát, thoáng cái liền