[Bách Hợp/GL] Hiệp Khách Hành

Kho Báu


trước sau

Gió núi gào thét thổi qua ngọn cây cuốn lá bay theo, ngay cả những con chim mệt mỏi đang nghỉ ngơi cũng phải giật mình vì nó. Trong âm thanh ồn ào và tự nhiên như vậy, có một tiếng động rất nhỏ hầu như không thể nghe thấy, từ từ đến gần lều của Tần Cô Đồng và Tiêu Thanh Thiển.

 Tần Cô Đồng nắm chặt chuôi kiếm, sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào và đánh gục người xông tới.

 Rèm cửa đung đưa, gió xuyên thấu mang theo cái lạnh của sương đêm. Ánh trăng hoà cùng những chiếc lông đen nhánh của con quạ như những mảnh bạc vụn. Một vật thể mảnh mai lọt qua khe cửa và từ từ bước vào. Nó lơ lửng trên không trung và từ từ tiếp cận Tần Cô Đồng.

 Tần Cô Đồng nhìn rõ đó là một ống tre mỏng.

 Ống tre vươn tới giữa lều thì dừng lại, khẽ đung đưa trong không khí. Tần Cô Đồng nhìn kỹ, thấy nó chậm rãi nhả ra một làn khói trắng thì nàng lập tức vận công nín thở.

 Nàng lo lắng cho Tiêu Thanh Thiển và đang nghĩ cách thì đột nhiên sống lưng hơi ngứa. Tiêu Thanh Thiển lướt nhẹ đầu ngón tay, trên lưng viết: Không sao.

 Vẫn còn đó xúc cảm xẹt qua trên lưng, nhẹ nhàng như làn gió xuân thổi ngang qua mặt nước. Gió xuân qua đi, mặt nước gợn sóng, Tần Cô Đồng mím môi cười.

 Khói trắng càng lúc càng nhiều, lều trại trong phút chốc bốc khói nghi ngút. Ống tre chậm rãi lui lại rồi vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi rời đi.

 Nghe thấy người ngoài cửa đã rời đi, Tần Cô Đồng nhẹ nhàng đứng dậy, dùng dao găm nhỏ rạch đáy lều. Một làn gió mát tràn vào, không khí lập tức trong trẻo. Nếu không phải có Tiêu Thanh Thiển, nàng nhất định sẽ ra ngoài xem thử. Ngồi chờ chết không bằng xuất chiêu. Chỉ là nàng lo lắng cho Tiêu Thanh Thiển, vì vậy không dám liều lĩnh.

 Một lúc sau, nàng lại nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Hỗn loạn không theo thứ tự, dường như có rất nhiều người. Đột nhiên có người lên tiếng, giọng nói từ xa đến gần: "Đà chủ, bọn họ đều ngủ như chết và bị trói chặt hết rồi. Còn hai nữ nhân đó thì làm như thế nào?"

 "Cẩu Mao, có tiền rồi thì ngươi muốn nữ nhân nào mà không được." Trương Đà chủ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Mau đào hết vàng bạc châu báu ra đi, chờ con rùa Ngô lão đại kia trở lại thì sẽ không còn cơ hội đâu."

 "Lão thử chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp như vậy." Cẩu Mao vội vàng giải thích rồi vỗ vai Liêu Hạo, "Sau này, Đà chủ cũng tìm cho ngươi một người."

 Vương Tiểu Minh đứng ở một bên nghe xong vội vàng nói: "Lão đại cho ta, cũng tìm cho ta một người! Hơi xinh là đủ rồi!"

 Thạch Hán ôm thang dây, nghe vậy mà bật cười, "Không tiền đồ, lão đại, ta, ta, ta..."

 Trương Đà chủ vươn tay vỗ một cái vào sau ót hắn, chán ghét nói: "Đồ nghé con. Hai cô nương đó không giống người thường, các ngươi hèn nhát như vậy thì làm sao thu phục được?"

 Thạch Hán xoa ót, không cam lòng lẩm bẩm: "Ta có thể bị thu phục..."

 Cẩu Mao nhanh chóng hét to với mọi người: "Được rồi, mọi người nghe lời Đà chủ. Nhanh lên. Nếu mọi người làm tốt thì lúc các ngươi trở về sẽ cho mỗi người một nương tử."

 "Ta thì không cần." Một thanh niên cao to tráng kiện nãy giờ vẫn im lặng, nghe vậy thì vội vàng nhỏ giọng lên tiếng. Hắn tên là Triệu Đại Thố vừa mới lấy nương tử, đang là thời gian còn ân ái mặn nồng.

 Tất cả mọi người đều cười phá lên, ngay cả Trương Đà chủ cũng vỗ vào đại đao nạm vàng bên hông, cười đến ngất trời. Hắn khoát tay ngăn mọi người lại, nhìn phương hướng rồi sải bước đi về phía trước, theo sát là thủ hạ thân tín, mỗi người cầm một cái xẻng và giỏ tre.

 Cẩu Mao mang đèn lồng đi trước, sáu người đi dọc theo đáy cốc khoảng một hai dặm. Dừng lại một hố sâu không thấy đáy. Trong sơn cốc nhìn thấy những hố như vậy cũng không có gì lạ. Trước hố, cỏ dại mọc um tùm, cao hơn một thước, hình như đã lâu không có ai tới.

 Trương Đà chủ mỉm cười nhìn hố rồi xua tay, "Bọn ranh con các ngươi cẩn thận một chút cho ta, đừng để lại quá nhiều dấu vết. Đừng con mẹ nó giẫm cỏ trước mặt, nếu để cho người khác phát hiện, chúng ta sẽ xong đời."

 Nam người còn lại nhanh chóng gật đầu và đồng thanh nói: "Đã hiểu."

 Thạch Hán mặc y phục xám bước tới, lắc dây thang trong tay rồi ném xuống hố sâu không đáy. Trương Đà chủ nhìn quanh, hỏi: "Hôm nay đến phiên ai?"

 Triệu Đại Thố sải bước tới, "Là ta đây." Hắn búi tóc trên đầu và mặc một y phục to lớn, dáng người cao, nhưng khuôn mặt lại trắng bệch. Cộng thêm tính khí ôn hòa, mọi người gọi hắn là Triệu Đại Thố, đã quên mất tên thật của hắn là Triệu Hoành Đồ.

 Trương Đà chủ gật đầu, giao túi da trong tay, cười nói: "Đại Thố, lần này chờ ngươi trở về, nhẫn nại trước, đừng mua trang sức cho nương tử của ngươi." Những người này đều là thân tín của hắn, rất quen thuộc.

 Tất cả mọi người đều phá lên cười, đồng hương của hắn Liêu Hạo trêu ghẹo, thậm chí còn nháy mắt nói: "Triệu Đại Thố rất nuông chiều nương tử. Nói không chừng lúc trở về, nương tử hắn chỉ trừng mắt thôi thì hắn sẽ quỳ xuống đầu giường, đem huynh đệ chúng ta đi bán."

 "Ta đây sẽ không!" Triệu Đại Thố đỏ mặt hét lên, cầm túi da và uống một hớp rượu, sau đó cởi y phục, thân trên nổi đầy cơ bắp gân guốc. Hắn nhét cái xẻng sắt nhỏ vào eo rồi từ từ leo xuống hố với ngọn phong đăng trong miệng.

 Nhìn thấy hắn đi xuống hố với dáng người mạnh mẽ, Vương Tiểu Minh chậm rãi đặt chiếc giỏ tre bên cạnh xuống. Một lúc sau, có tiếng di chuyển đồ vật từ bên dưới.

 Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

 Trương Đà chủ nhìn ánh sáng yếu ớt của ngọn phong đăng le lói dưới đáy hố, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, dặn dò: "Làm xong đêm nay thì tạm thời không đào nữa. Rải một ít đất lên làm cho giống những cái hố khác."

 Liêu Hạo nghe vậy sốt ruột, ngẩng đầu lên hỏi: "Đại ca, tại sao không tìm nữa? Chỗ này có nhiều bảo vật như vậy."

 Trương Đà chủ nhấc chân đạp Liêu Hạo khiến hắn lảo đảo, xém chút đã ngã xuống.

 Trương Đà chủ vén áo choàng lên và cầm chuôi đao trong tay. Liếc nhìn năm người họ, giáo huấn, "Nhìn các người đúng là những con hùng không có tiền đồ, muốn tiêu tiền thì cũng phải còn mạng để tiêu. Đem hết thảy đào cũng được, nhưng có thể vận chuyển được không? Đại Đương gia cũng không mù."

 Cẩu Mao gật gật đầu, "Đại ca nói đúng, chúng ta mang quá nhiều vàng bạc trở về, nhất định sẽ
bị bại lộ. Chúng ta đều có gia quyến, đâu thể như côn đồ muốn bỏ chạy là bỏ chạy. Trước tiên lấy một đợt, rồi sắp xếp ổn thoả ở phía Nam, đem tặng cho già trẻ trong nhà."

 "Đúng, đúng vậy, lúc nãy ta quá sốt ruột nên không nghĩ tới." Liêu Hạo vỗ vỗ y phục, cười nói. Hắn thực sự có thể tránh được cú đá, nhưng hắn đã quen với việc bị Trương Đà chủ đá rồi.

 Trương Đà chủ cười trấn an huynh đệ, "Dục tốc bất đạt. Chúng ta chỉ đợi hai ba tháng, cần gì phải gấp gáp."

 Cái hố này đã được đào cách đây hơn hai tháng trước, người đào lấy ra một đống nồi đất vỡ. Khi có người xuống xem xét rồi đi lên và nói rằng không nói gì. Đây là chuyện bình thường, họ đã đào bới ở khu vực này hơn nửa năm, chỉ đào lên một số rác và xác chết, mọi người cũng quen dần, không ai nghi ngờ điều đó.

 Ban đầu, có hơn 100 người bí mật đào ở đây, nhưng bây giờ chỉ còn lại 30 hoặc 40. Ngay cả Hoắc Đại Đương gia cũng mất đi hứng thú ban đầu, nhưng quân sư cứ nhất định không chịu nên cho người tiếp tục đào. Do đó, nếu không đào được thứ gì đó thì người ngoài cũng không thấy lạ mà coi đó là điều đương nhiên.

 Nhưng mà bọn họ không biết rằng hơn hai tháng trước, Vương Tiểu Minh, người phụ trách đào hố đã đào ra thỏi vàng.

 Đào ra được đồ vật này nọ, Vương Tiểu Minh đã nghĩ đến việc thưởng của hắn nên không dám nói với ai. Rốt cuộc, những người truy tìm kho báu được chọn từ "Hàn Lai Thử Vãng, Thu Thâu Đông Tàng" thành bốn đội, trước đây đều không quen biết nhau, mỗi người một đội nhỏ. Vương Tiểu Minh dưới quyền của Cẩu Mao mà Cẩu Mao là thân tín của Trương Đà chủ.

 Đội trưởng Cẩu Mao là một người có tâm tư sâu, hắn dặn Tiểu Minh giả vờ tiếp tục đào, còn mình lặng lẽ nói với Trương Đà chủ.

 Sau khi nghe tin tức, Trương Đà chủ thật lâu không lên tiếng. Tính tình hắn thẳng thắn nên bị đày đến nơi này. Nếu không, với công phu của mình, lúc sắp xếp danh hào thì hắn có thể làm tới Tam Đương gia. Bốn vị trưởng lão "Vũ Trụ Hồng Hoan" của Thiên Hán Trại không quản chuyện gì cả, Trương Đà chủ thiếu chút nữa đã trở thành một trong bốn người.

 Vốn dĩ hắn và Hoắc Đại Đương gia có tình bằng hữu, xưng huynh gọi đệ ngang tài ngang sức. Kể từ khi quân sư đến Thiên Hán Trại, cuộc sống của Trương Đà chủ trở nên khó khăn hơn.

 Đầu tiên, sắp xếp hào đã gạt bỏ hắn. Quân sư quạt mo kia biết rằng hắn là người thẳng thắn và nóng tính, nói với Đại Đương gia, Trương Đà chủ hắn công bằng và vô tư và để cho hắn quản lý hình pháp. Trong vòng nửa năm thôi đã đắc tội với nhiều người.

 Lần này, đến khu đất hoang để đào kho báu, công lao đào được giao cho người dâng bản đồ kho báu, nếu không đào được thì chỉ còn bụi bay vào mũi. Vì không ở trong địa bàn của mình nên làm việc gì cũng phải bí mật hơn. Tiểu nhân vật thì không thể dùng, còn đại nhân vật ai mà nguyện ý đến. Hoắc Đại Đương gia đang đau đầu thì Trương Đà chủ xin tới. Bằng không, hắn đường đường là Đà chủ của Thiên Hán Trại, sao phải uống gió lạnh nơi hoang sơn dã lĩnh này suốt một năm trời.

 Cẩu Mao biết đây là một việc lớn nên không lên tiếng nữa. Đợi hồi lâu, nghe Trương Đà chủ quăng cái chén, hạ quyết tâm nói: "Ta bội phục hắn có bản lĩnh, nhưng nếu hắn còn ở thì ta không thể ở lại lâu hơn nữa!"

 Lão đại đã quyết định. Cẩu Mao và Vương Tiểu Minh làm ra một màn kịch, dễ dàng giấu giếm những người khác. Cái hố nơi kho báu được đào, cứ để đó và không ai quan tâm.

 Trương Đà chủ không muốn vạch mặt với Hoắc Đại Đương gia, chỉ định âm thầm giấu nhẹm đi một phần, ngày sau tìm cơ hội cao chạy xa bay. Hắn đợi và đợi, cuối cùng cũng đợi được thời cơ. Giả bộ bị nhiễm phong hàn, để Ngô lão đại mang theo một đoàn người đến chúc mừng Hoắc Đại Đương gia. Còn hắn đem theo thân tín của mình, ban đêm vụng trộm di chuyển kho báu.

 Đêm nay lẽ ra cũng như những đêm trước, Cẩu Mao đánh thuốc mê những người kia. Ai biết mà biết được phát hiện ra Mẫn ca và Tiểu Bảo không có ở đó. Bọn họ thận trọng không động thủ, liền phái người đi dò xét chung quanh, không ngờ Mẫn Nha Tử lại bị sơn tiêu bắt đi.

 Sợi dây buộc vào giỏ tre chuyển động, đó là tín hiệu của họ.

 "Nhanh, kéo nó lên." Cẩu Mao nói.

 Thực ra không cần hắn nói, Liêu Hạo và Thạch Hán đang ngồi xổm một bên đã bắt đầu kéo dây rồi. Lúc trước xuống lấy bảo vật, Trương Đà chủ đã sắp xếp cho năm người bọn họ thay phiên nhau, nên ai cũng có kinh nghiệm. Vừa kéo dây, Liêu Hạo vừa lẩm bẩm nói: "Tay chân của tiểu tử Triệu Đại Thố này nhanh thật."

 Thạch Hán bên cạnh phụ hoạ, "Đúng vậy, động tác trơn tru, thảo nào gọi là Đại Thố."

 Giỏ tre càng ngày càng gần, Liêu Hạo nóng lòng cúi người cầm lấy. Hắn đưa tay sờ sờ, không khỏi sửng sốt. Mới bắt đầu đã cảm thấy kỳ quái, không giống như những thỏi vàng bạc hắn đã đào hôm qua, cũng không giống đồ trang sức. Chẳng lẽ Triệu Đại Thố cũng bỏ phế phẩm, tơ lụa vào trong đó?

 Cái tên ngốc này!

 Trong lòng Liêu Hạo suy nghĩ và đem vật kia nhấc lên.

 —— "A a a!"

 Đầu Triệu Đại Thố bị ném lên cao, bay lượn trên trời vài vòng mới rơi xuống đất và lăn vài vòng.

 Máu chưa đông rơi trúng mặt Trương Đà chủ. Dọc hai bên má tí tách, tí tách.

Truyện convert hay : Hồn Đế Võ Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện