Ngày 15 tháng 12, Verin, nói chuyện qua Louise lần nữa, nói rằng Gaufridi chính là lý do dẫn tới việc Madeleine bị nhập. Michaelis gọi Gaufridi tới để cùng làm lễ trừ tà cho hai nữ tu, nhưng không giải thích gì với vị tu sĩ này. Gaufridi không có kinh nghiệm gì về trừ tà, và hai nữ tu bắt đầu chửi mắng, chế nhạo ông, gọi ông là phù thủy. Ông đáp trả lại rằng: "Nếu ta là một phù thủy, ta sẽ giao linh hồn mình cho hàng ngàn con quỷ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Michaelis bắt lấy được câu nói này và dựa vào đó buộc tội Gaufridi, cho ông phải đi tù. Trong khi ông nhận án tù, người ta cố tìm kiếm dấu hiệu của việc sử dụng thuật phù thủy nhưng chẳng tìm được gì. Madeleine, tỏ ra vượt trội hơn Louise, đã thêm vào lời buộc tội của mình rằng vị tu sĩ này không cầu nguyện với trái tim trong sạch và dùng mọi hành vi sai trái của ông để chống lại ông.
Tuy vậy, không có bằng chứng chắc chắn, không có lý do gì mà phải giam giữ Gaufridi thêm. Nhiều người bạn của ông đã tới bảo hộ cho ông. Michaelis cuối cùng cũng phải thả tự do cho ông và ông quay trở lại tu viện của mình cùng với sự tức giận. Gaufridi lên một chiến dịch nhằm lấy lại sự thanh sạch cho tên mình, thậm chí còn gây tác động mạnh tới Giáo hoàng. Ông cũng cấm tu viện Ursuline tiếp tục hoạt động và bỏ tù các nữ tu. Nhưng Michaelis tiếp tục tìm cách kết tội ông sử dụng tà thuật.
Michaelis giam giữ Madeleine ở tu viện Ste-Baume. Những triệu chứng của bà càng ngày càng tồi tệ hơn, mắc chứng rối loạn thần kinh. Bà nhảy múa, cười nói, có những điềm báo, sùi bọt miệng, hí như ngựa, hát những bài tình ca, đánh những người phục vụ, và kể lại lễ Sabbat với chi tiết thú dâm dẫn để sinh hạ trẻ em. Beelzebub khiến xương của bà nứt vỡ và và làm hỏng nội tạng bà. Sau nhiều lần lên cơn, bà rơi vào hôn mê hoặc ngủ sâu như chết.
Michaelis cuối cùng cũng thuyết phục được Nghị viện Aix đưa Gaufridi vào xử án ở một tòa án nội bộ vào tháng 2 năm 1611. Madeleine và Louise trở thành những nhân chứng quan trọng chống lại vị tu sĩ, thuật lại chi tiết về việc họ bị quỷ ám và chịu đựng những cơn đau hành hạ trước khi tới tòa. Nhưng Madeleine lại thay thế những biểu hiện thường ngày này của mình bằng việc xác nhận rằng bà dựng lên tất cả. Bà khẳng định rằng tình yêu của bà với Gaufridi, và những lần chịu đựng nỗi đau quằn quại trên sàn nhà, phỏng lại việc họ từng quan hệ với nhau là thật. Kiểm tra cơ thể và họ đồng ý rằng bà không phải trinh nữ. Bà còn cho họ thấy vết sẹo của quỷ dữ ở lòng bàn chân và ở ngực trái. Khi chọc vào với một vật nhọn, vết sẹo không chảy máu hay khiến bà thấy đau. Những vết sẹo này là điều bí ẩn khi chúng xuất hiện rồi biến mất liên tục. Đã hai lần bà có ý định tự tử khi cố chiến đấu lại bệnh trầm cảm.
Khi chờ lượt mình để tới trước toàn, Gaufridi bị giam trong một sợi xích nặng trong nhà ngục bẩn thỉu. Ông được đưa ra trước tòa vào tháng ba, yếu ớt và không có sức sống. Cơ thể của ông được làm sạch, và ba vết sẹo quỷ được tìm thấy.
Cuối cùng, Gaufridi chịu bỏ cuộc trước sự truy tố tàn nhẫn và thú nhận mình là "Hoàng tử của giáo đường Do Thái" và ký khế ước với quỷ bằng máu chính mình để đổi lấy lời hứa rằng mọi phụ nữ đều sẽ bị ông quyến rũ. Ông mô tả lại lễ Sabbats, dù