Quá trình quay tiến vào ma chú NG không ngừng, bầu không khí trên dười đoàn làm phim càng ngày càng căng thẳng. Còn dưới bục, đám đông sinh viên diễn vai quần chúng biểu cảm cũng có chút không được tự nhiên, ánh mắt tìm tòi trên người Tô Kỷ Thì, dường như đã nhận định cô chính là một nữ nghệ sĩ bình hoa có bề ngoài đẹp đẽ mà thôi.
Phương Giải cấp bách xin ngừng, nói mấy lời hay ho với đạo diễn, nói là Tô Cẩn hôm qua phát sốt, cơ thể vừa mới hồi phục, có chút không vào trạng thái. Đạo diễn sao lại không nghe ra anh là đang chống chế, nhưng cũng thở phào, cho tất cả nghỉ ngơi 20 phút, Phương Giải vội vàng tranh thủ một hơi, kéo Tô Kỷ Thì trở về phòng nghỉ.
Vừa vào phòng nghỉ, lông trên người Tô Kỷ Thì toàn bộ liền dựng lên: “Tôi sớm đã nói rồi, tôi hễ quay là sẽ lộ ra dấu vết!” Tô Kỷ Thì thực là không thích hợp làm một diễn viên, cô không biết diễn, cũng chưa từng tham gia các lớp bồi dưỡng diễn xuất các loại, không biết làm thế nào để dùng ánh mặt, dùng thân thể, dùng lời nói để thể hiện tình cảm.
Tô Kỷ Thì diễn không tốt là có thể hiểu được — nhưng “Tô Cẩn” diễn không tốt, thì chính là một sơ sót to lớn.
Phương Giải làm người đại diện lâu như vậy, ở điểm này kinh nghiệm phong phú hơn cô.
“Chị Tô, trước tiên chị đừng nóng, thực ra biểu hiện của chị còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của em.” Phương Giải trước tiên cho cô một lời mào đầu dễ nghe, “Rất nhiều người lần đầu tiên đứng trước máy quay, đến động tác đều cứng ngắc. Ít nhất chị thể hiện được lỗi lạc phóng khoáng, không bị bó tay bó chân.”
Anh ta lại nói: “Đừng có thấy minh tinh trong giới giải trí nhiều như vậy, thực ra thật sự biết diễn không có được mấy người. Đặc biệt là mấy thần tượng xuất thân từ ca sĩ, dancer, bọn họ càng không biết diễn, nhưng fan muốn xem, công ty quản lý muốn kiếm tiền, vì thế liền đẩy họ tới trước máy quay, ép họ diễn. Trên thực tế, họ diễn tới diễn lui, hình tượng đều chỉ là cùng loại thôi — họ đều là diễn chính mình.”
Ví dụ như một thần tượng nào đó, trong đời sống sinh hoạt thực tế là một người đàn ông ấm áp chuyên gia nói mấy câu tình thoại, vậy thì liền sắp xếp cho cậu ta một vai công tử nhà giàu dịu dàng; nếu cậu ta là phái chọc cười, hài hước thì liền sắp xếp cho cậu ta một hình tượng mặt trời nhỏ thân thiện, lắm lời… bọn họ chỉ cần ở trước ống kính, đem bản sắc của mình diễn ra là có thể nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không khiến cho người xem cảm thấy khó chịu.
Thực chất, bộ phim điện ảnh được chế tạo riêng cho Tô Cẩn này, hình tượng nữ chính là đặt ở tính cách thực sự của Tô Cận Thanh, từ đó chế tác nên. Thế nhưng Tô Kỷ Thì và em gái lại có tính cách tương phản, bảo cô đi diễn một bông hoa trắng yếu đuối, thực đúng là quá khó.
“Thế này đi, chị Tô, em có một chủ ý cho chị.” Phương Giải nói, “Chị đừng nghĩ là đang diễn nữa, bây giờ chị đem kinh nghiệm của chính mình gán lên nhân vật này… chị có bao giờ bị người khác bắt nạt chưa? Chị có lúc nào từng cảm thấy bất lực không? Chị có lúc nào từng cảm thấy vô cùng ủy khuất không?”
“Không có, không có, không có.” Tô Kỷ Thì chém đinh chặt sắt, “Tôi trước nay là có thù bào thù, có oán báo oán; lúc mới tới Mỹ là từng gặp phải mấy lần phân biệt chủng tộc, nhưng tôi đều là gõ trả lại ngay lúc đó.”
“Ơ… thế thì về trước đó nữa thì sao? Lúc mà chị còn chưa xuất ngoại ý?”
“Càng không có, lúc ở trường tôi rất được chào đón, nam sinh muốn hẹn hò với tôi có thể xếp hàng đến trường học bên cạnh đó!”
“Thế thì trước nữa, trước nữa nữa, trước hơn nữa. Không nhất thiết phải là từ bạn học, em chỉ là muốn để cho chị hồi tưởng lại một loại tâm trạng bất lực cùng ủy khuất, chị Tô, cho dù chị có lợi hại đi nữa, chị cũng không thể vừa hạ cánh liền có được một hộp sọ sắt chứ?”
Tô Kỷ Thì hơi chau mày: “Đã nói là tôi không…” Lời nói của cô đột nhiên gián đoạn.
“…?”
Cô hình như là bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, biểu cảm của cô có một khoảnh khắc trống rỗng, dường như có một loại cảm xúc lạ lẫm nhanh chóng dâng trào trong người cô.
Phương Giải đã ở cùng với hai chị em thời gian không ngắn, anh vẫn luôn có tự tin có thể phân biệt rõ được hai người họ — nhưng vào giây phút này, ranh giới rõ ràng giữa hai người họ biết mất rồi. Phương Giải hơi hoảng hốt, đột nhiên phát hiện ra, Tô Kỷ Thì của lúc này thực sự là quá giống em gái cô ấy.
“Anh nói đúng, tôi quả thật không phải là vừa sinh ra là đã đao thương bất nhập.”
“…”
Một câu nói, dường như đã đưa cô tiến vào trong hồi ức đã qua: “Cha mẹ của tôi và Cận Thanh, là vào năm chúng tôi 8 tuổi thì ly hôn.”
Tốc độ nói của Tô Kỷ Thì rất nhanh, giống như là cô đang xem một bộ phim điện ảnh rất nhàm chán, cô liều mình tua nhanh, muốn nhảy qua tình tiết buồn chán ở giữa. “Cha tôi là một người rất không có tinh thần trách nhiệm, đối với ông ấy mà nói, kết hôn, sinh con chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ của một giai đoạn nào đó trong cuộc đời. Thời điểm đến, nên kết hôn, vì thế ông ấy gặp được mẹ tôi; thời điểm đến, nên sinh con, vì thế liền có chúng tôi. Ông ấy tình cảm bạc bẽo, ba người chúng tôi ở trong mắt ông chỉ là những con búp bê xinh đẹp để bày trong nhà, không cần giao lưu. Trong lòng ông, người quan trọng nhất vĩnh viễn là chính ông.”
“Nhưng mẹ tôi thì là một người rất lãng mạn. Bà là một giáo viên âm nhạc, từ nhỏ đã dạy chúng tôi ca hát, còn đưa bọn tôi đi học múa, mỗi lần trở về từ lớp múa, bà đều là một tay dắt em gái, một tay nắm tay tôi, thơm lên má chúng tôi, nói chúng tôi là bảo bối trân quý nhất của bà… Năm 8 tuổi đó, bà rốt cuộc cũng không nhẫn nhịn được sự thờ ơ của chồng nữa, quyết định ly hôn với ông.”
“Thế nhưng,” Tô Kỷ Thì nặng nề thở dài, “Thế nhưng ngày mà bà đi, bà nói với bọn tôi, bà không thể nuôi được hai đứa trẻ — chỉ có thể dẫn theo một đứa.”
Nghe tới đây, tiếng hít thở của Phương Giải cũng nhẹ hơn.
“Tôi đuổi theo sau bà, cứ khóc mãi, luôn miệng hỏi bà vì sao. Tôi nói tôi không sợ khổ, chỉ cần ba người chúng tôi ở bên nhau, tôi có thể không cần váy mới, không cần bánh ngọt nhỏ, không cần búp bê đẹp, tôi chỉ cần có bà… nhưng bà không hề quay đầu.”
Trước thời điểm này, Phương Giải vẫn luôn không hiểu, vì sao quan hệ của hai chị em Tô Kỷ Thì, Tô Cận Thanh lại xa cách như vậy. Cho dù cha mẹ ly hôn, nhưng là hai đứa trẻ sinh đôi cũng không nên xa lạ như vậy mới phải. Hai chị em tới mười năm không gặp, thậm chí tin tức mẹ qua đời người chị cũng không biết, sau khi về nước cô chị cũng không nhắc tới việc tế bài…
Cho tới lúc này, chân tướng mới lộ ra.
“Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy bất lực cùng ủy khuất, cũng là lần cuối cùng.” Tô Kỷ Thì nói xong một đoạn dài này, hơi khép mắt lại, che đi đủ loại thần sắc trong đó.
Cận Thanh có mẹ, nhưng cô không có cha. Cô chỉ có thể giống như đá trầm tích, dùng một tầng lại một tầng vật chất cứng rắn bao bọc lấy bản thân, nhẫn nại chịu đựng nhiệt độ cao, thiên chùy bách luyện, cuối cùng luyện ra được cô của hiện tại.
Phần cảm khái đó đến nhanh, đi lại càng nhanh. Khi cô lần nữa mở mắt ra, ánh sáng thu liễm, chỉ còn lại tròng mắt sâu như một làn sương mù nhìn không rõ.
“Yên tâm đi.” Cô nói, “Chờ lát nữa lúc bắt đầu quay, tôi sẽ đem loại cảm xúc này ra diễn.”
……
Trải qua 20 phút nghỉ ngơi, chờ đến khi Tô Cẩn một lần nữa xuất hiện ở phim trường, diễn xuất rõ ràng có thể dùng nhảy vọt để hình dung.
Cùng một mở đầu, sau khi Tô Cẩn quay người lại, đôi mắt có thần của cô như thụ thương nhìn vào ống kính, đầu mày hơi nhíu, hai hàng lông mi dày rậm hơi hơi run lên — giây tiếp theo, một giọt nước mắt như pha lên lăn xuống từ khóe mắt, rơi trên xương quai xanh của cô, vỡ thành một đóa hoa lấp lánh.
Chu Tinh: “…”
Trời, Tô Cẩn đây là trúng phải thần dược bá vương gì, cũng quá là biết cách thêm cảnh cho bản thân đi!!!
Đạo diễn ngồi sau màn hình giám sát mừng quá, lập tức ra dấu cho quay phim, để anh ta nhanh chóng đẩy ống kính qua đó. Ngũ quan của Tô Cẩn trời sinh tinh tế, dưới bàn tay tạo hình khéo léo của nhà trang điểm, càng mang thêm một loại mỹ cảm tội nghiệp đáng thương. Mà giọt nước mắt bất ngờ này, giống như là nước mắt lăn xuống từ trên cánh hoa, kích phát ra dục vọng bảo vệ mạnh mẽ trong lòng mỗi người, chỉ muốn đưa tay ra, đón đi phần bi thương này.
Vốn là một cảnh bị kẹt đã lâu, cuối cùng một lần liền qua rồi! Đạo diễn tươi cười rạng rỡ, xem đi xem lại cảnh quay này, càng xem càng thich.
Còn về đám sinh viên diễn vai quần chúng trong giảng đường lớn thì càng bị giọt nước mắt này của Tô Cẩn chinh phục rồi — ai nói Tô Cẩn không biết diễn!! Bây giờ lôi ra dìm nửa giờ!! Cẩn Cẩn tiểu bảo bối à, nàng đừng rơi nước mắt, nàng trực tiếp rơi vào lòng tôi đi!!!
Đang lúc mọi người đều chấn động trong giọt nước mắt kia, Tô Kỷ Thì lại ôm mặt, chạy ào xuống từ trên bục giảng, một phát kéo theo A Sơn chạy tới phòng nghỉ.
A Sơn đầu óc choáng váng, cảm thấy mình giống như một con diều cỡ lớn, bị người ta buộc vào sau lưng chạy không ngừng.
“Chị Tô, làm, làm sao đấy?” Anh ta thở hổn hển hỏi.
Tô Kỷ Thì: “Má, vừa rồi khóc quá đà, cái nốt ruồi ở khóe mắt tôi kia hình như bị tôi khóc trôi mất rồi!”
“…”
******
Cảnh quay buổi sáng rốt cục cũng quay xong, 12 giờ trưa, đoàn phim đúng giờ dừng tay nghỉ ngơi. Các sinh viên đảm nhận diễn viên quần chúng trong giảng đường lớn cả một buổi sáng vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tụ tập lại từng nhóm, thảo luận những “thu hoạch” của một buổi sáng này.
“Chán chết đi được!” Một nam sinh mở miệng, “Vốn là người ở giường dưới của mình đến cơ, nhưng sáng sớm nay cậu ta dậy không nổi nên đem danh ngạch nhường cho mình. Lúc đầu còn cho là quay phim thú vị thế nào, nào ngờ bọn mình đến NPC trong trò chơi còn chẳng bằng, chỉ có thể ngốc ở đây, chỉ có thể lật qua lật lại giáo trình, sớm biết thế mình mang thêm mấy quyển tiểu thuyết đến.”
“Đúng đấy, đây không phải là phim học đường sao, nào có sinh viên ngồi đọc sách ở tại chỗ vào giờ giải lao đâu, là ăn uống không hay hay là chơi đùa không dễ nhìn chứ?”
“Hahaha, còn giờ giải lao nữa, tớ thấy cậu lúc lên lớp cũng nghịch điện thoại không ít đâu!”
Mọi người cứ cậu một câu tôi một câu bêu xấu lẫn nhau, đều là những đứa trẻ mười bảy, mười tám tuổi, vừa bước vào cánh cổng đại học, nhìn thấy gì cũng đều cảm thấy mới lạ. Loại công việc như diễn viên quần chúng của phim điện ảnh này nhưng là không phải tùy tiện có thể gặp được, đừng nhìn bọn họ bây giờ oán thán không ngừng, thực ra trên mặt đều đang cười đấy thôi.
“Phải rồi, không phải nói là cấp cơm cho diễn viên quần chúng sao? Giờ đã hơn 12 giờ rồi, sao còn chưa được ăn?” Một cậu nam sinh mập mạp bụng béo đang réo ầm ĩ. Bọn họ đang là tuổi ăn tuổi lớn, sớm đã đói tới xanh cả mắt rồi.
“Đúng đấy, sao còn chưa được ăn nhỉ.” “Nghe nói cơm hộp của đoàn làm phim khó ăn lắm.” “Khó ăn thì khó ăn, cứ coi như là trải nghiệm cuộc sống đi!”
Vừa nói xong, phó đạo diễn phụ trách diễn viên quần chúng chắp tay sau lưng ung dung lắc lư đi tới. Ông ta vừa vẫy tay, lộ ra 8 cái răng với đám trẻ: “Đến đây, cơm hộp chuẩn bị xong rồi, mọi người tới ăn thôi!”
Ngay lập tức, đám sói đói trong giảng đường lớn xông tới, giương nanh múa vuốt vào thùng giữ nhiệt, đến tranh cơm.
Phó đạo diễn nói: “Mọi người đừng nóng vội, đám nhóc lượng ăn nhiều, ở đây còn mấy hộp dự phòng, mấy đứa đều lấy đi đi.”
Không bao lâu sau hộp cơm liền bị dọn đi sạch sẽ. Hộp cơm của đoàn làm phim đều được đặt thống nhất, các nhân viên khác cũng nhận cơm rồi, mỗi người tìm một góc vùi đầu vào ăn.
Hai mặn một chay, dinh dưỡng đầy đủ, hộp cơm của đoàn không nói là ngon thế nào, nhưng vất vả cả một buổi sáng, ngửi mùi dầu mỡ bay trong không khí, bất tri bất giác làm cho lượng cơm của người ta tăng rất nhiều.
Tô Kỷ Thì ngồi ở trên chiếc ghế nghỉ có viết tên cô, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy có gì đó không đúng.
Tô Kỷ Thì: “Phương Giải, cơm trưa của mấy người chúng ta đâu?”
Phương Giải lúc này mới nhận ra “a” một tiếng: “Đúng nhỉ, cơm trưa của chúng ta đâu?!!”
Ở một nơi chỉ cách bọn họ vài mét, trợ lý của Chu Tinh lấy ra bữa trưa dinh dưỡng đã chuẩn bị từ trước, hộp cơm vừa mở ra, là salad Cob do kiều mạch***, quả bơ, thịt ức gà, rau diếp, bắp cải tím tạo thành, xếp thành hình cầu vồng, tạo hình tinh tế.
Chu Tinh liếc nhìn Tô Kỷ Thì một cái, giả tạo hỏi: “Ai yô, không phải là đoàn phim quên đặt cơm cho cô Tô của chúng ta chứ? Trợ lý của cô Tô đâu, xảy ra sơ suất lớn thế này, sao mà không nhìn thấy bóng dáng cô ta đâu cả?”
Hôm nay Tiểu Hà dì cả đến, Tô Kỷ Thì liền không cho cô đi theo, chỉ dẫn theo hai người Phương Giải, A Sơn cùng mình. Theo lẽ thường, ở đoàn phim diễn cảnh đều nên có cơm do đoàn đặt, kết quả Tiểu Hà không ở, liền không ai check chuyện này rồi.
Phương Giải nhanh chóng đi hỏi nhân viên đoàn làm phim.
Kết quả… đúng thật là không đặt cơm cho bọn họ.
Hậu cần cũng ngây ra: Trước đây khi quay phim, Tô Cẩn luôn không ăn cơm hộp của đoàn, mỗi lần đến giờ ăn đều có đồ ăn đặc biệt đưa tới từ nhà hàng năm sao, vì thế bọn họ nghĩ đương nhiên hôm nay Tô Cẩn cũng sẽ làm như vậy.
“…” Tô Kỷ Thì phục rồi. Trước đây Tô Cẩn có Mục Hưu Luân đại kim chủ chiếu cố, tất nhiên là ăn uống ngủ nghỉ đều được người ta sắp xếp thỏa đáng, nhưng Tô Kỷ Thì cô thì đã “chia tay” với Mục Hưu Luân rồi, lúc quay phim, tất nhiên là không được ăn đồ đưa tới từ nhà hàng năm sao rồi.
Thấy biểu cảm của cô không đúng, A Sơn vội nhắc: “Cô gái tốt không được nói bậy nha!”
Tô Kỷ Thì: “Tôi không nói bậy.” Cô quay sang Phương Giải, “Không đặt cơm hộp cũng không phải chuyện gì lớn. Chúng ta không phải là đang ở trong trường đại học sao, tìm một sinh viên giúp làm chân chạy, tới nhà ăn gọi vài món.”
Phương Giải: “Được, vậy ăn cái gì?”
Tô Kỷ Thì mỉm cười: “Thế thì ăn… gà kho mềm*** đi.”
A Sơn: “…”
Tô Kỷ Thì: “Hoặc là gà xào cay*** đi.”
A Sơn: “…”
Tô Kỷ Thì bắt đầu báo tên món: “Gà nướng, gà rán, gà kho tàu***, gà ăn mày***…”
Cô một bên gọi món một bên nhìn A Sơn, trong mắt viết: Nhìn, tôi không có nói bậy nha.
Phương Giải bị một chuỗi gà đập trúng, đập tới đầu váng mắt hoa, vội vàng kêu dừng: “Không được không được không được! Tô tiểu thư, cô Tô, chị Tô! Chị đừng quên chị đang trong giai đoạn giảm cân, mấy thứ này chị hoàn toàn không ăn được!!”
Tô Kỷ Thì nói kiểu đương nhiên: “Bình thường tôi ngốc ở trong nhà, anh cho tôi ăn cỏ thì đã đành, hôm nay đi quay phim cực khổ như vậy, tôi không thể cải thiện cuộc sống sao?”
Phương Giải cắn răng nhượng bộ: “Nếu chị thật sự muốn ăn thịt thì cũng được, giống như cô Chu vậy, ăn salad không trộn tương…”
“Anh có từng thấy nhà ăn đại học nào cung cấp salad chưa?” Đây cũng không phải là ở Mỹ, nhà ăn của trường của cô tuy có cung cấp món ăn châu Á nhưng đều là loại mỳ vị ngọt và ngấy kiểu Trung Quốc, ăn thứ đồ đó còn không bằng ăn salad, gặm hăm bơ gơ.
Phương Giải không tin, đường nhìn lướt trong giảng đường tìm kiếm một vòng, gọi tới người bạn nhỏ diễn vai quần chúng vừa rồi có đối diễn.
Thật trùng hợp, chính là một tiểu mê muội*** vừa mới ra lò, Lê Quyên.
Lê Quyên sớm đã dựng tai lên nghe trộm hồi lâu, ai nha nha, tuy Tô Cẩn khác với hình tượng dịu dàng đoan trang trên ti vi rất nhiều, nhưng bây giờ một Tô Cẩn tình tình vui thì cười giận thì mắng này lại càng khiến cho cô yêu thích! Lê Quyên hỏa tốc chạy tới, ngoan ngoãn đứng trước mặt Phương Giải.
Phương Giải hỏi một chút, đúng như Tô Kỷ Thì đã nói, nhà ăn của trường đại học này căn bản là không cung cấp salad.
Phương Giải hết cách, chỉ có thể lùi lần nữa mà hỏi thứ khác: “Thế trong nhà ăn của mấy đứa có rau luộc không? Ví dụ như rau cải luộc, súp lơ xanh luộc, đậu Hà Lan luộc, măng tây luộc?”
Tiểu mê muội cảm thấy đau lòng: “A? Cô Tô bữa trưa chính là ăn cái này à…”
Phương Giải sợ bị rơi xuống tội danh ngược đãi nghệ sĩ, vội vàng nói: “Không phải không cho cô ấy ăn rau! Nhưng cô ấy đang giảm béo, loại thịt có thể ăn có hạn. Chẳng qua hải sản thì có thể ăn, ví dụ như tôm luộc, cá hấp, cá hồi nướng…”
Tô Kỷ Thì ngắt lời anh ta: “Tóm lại, tôi chỉ có thể ăn mấy món hải sản luộc thôi đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Thế được rồi.” Tô Kỷ Thì trực tiếp lấy từ trong ví da của A Sơn 100 tệ, nhét vào trong tay tiểu mê muội, “Nghe thấy chưa? Cứ theo những gì người đại diện của chị nói, mua cho chị một phần cá hấp đi.”
Phương Giải: “…???”
A Sơn: “…???”
Lê Quyên ngọt ngào đáp: “Ơ! Được ạ!”
******
Cửa bắc của trường, một chiếc Limousine hào hoa thuận theo đường chính từ từ tiến vào trong khuôn viên khu trường.
Khu trường đại học nằm ở phía bắc thành phố, chính thức hoàn thiện vào mười năm trước, một số học phủ nổi danh đã đem một phần học viện chuyển tới đây, trải qua nhiều năm phát triển, khu trường đại học của thành phố đã trở thành kiến trúc tiêu biểu nổi tiếng của thủ đô. Diện tích của nó rộng lớn, các công trình phối hợp xung quanh thiết kế phong phú, sinh viên sống tại đây có tới hơn mấy trăm nghìn người.
Nhìn theo khung cảnh quen thuộc hai bên đường, người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau của chiếc Limousine lộ ra một nụ cười đầy hoài niệm: “Không ngờ chỉ chớp mắt, đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi.”
“Phải đấy, lúc đó cậu không ít lần đến học ké lớp, luôn ngồi ở hàng đầu tiên, tư duy cũng theo kịp chương trình, khóa luận cũng hoàn thành rất tốt. Kết quả bọn ta tra trong danh sách học lại không có tên của cậu. Sau này mới biết, cậu không chỉ không phải học viên viện ta, thậm chí còn không phải là sinh viên của trường chúng ta!”
Bên cạnh người đàn ông có một ông lão đầu tóc bạc phơ đang ngồi. Tóc ông tuy trắng, nhưng lại dùng sáp vuốt ngăn nắp gọn gàng, một cặp kính gọng vàng đặt trên sống mũi, nhìn rất có tướng mạo của một đời học giả. Quần áo của ông sạch sẽ chỉnh tề, nhưng lại không phải là nhãn hiệu lớn gì, trên đùi đặt một chiếc cặp đựng giấy tờ bằng da màu nâu, nhìn có vẻ là từ niên đại xa xưa, nhưng không hề có chút tổn hại nào, rất là yêu thích.
“Còn phải cảm ơn Viện trưởng Trương hạ thủ lưu tình, không đuổi em ra.” Người đàn ông cười đáp.
“Đâu có!” Ông lão được gọi là Viện trưởng Trương quay đầu nhìn sang anh, “Hưu Luân, thực ra cậu là một hạt giống tốt để làm nghiên cứu khoa học, đáng tiếc… không, cũng không có gì đáng tiếc cả, mỗi người đều có con đường tiến thân của riêng mình. Con đường của em nằm trên thương nghiệp, ta mấy hôm trước còn nhìn thấy em trên báo, năm nay trong “100 tập đoàn khoáng sản mạnh nhất”, thứ hạng của em lại tăng mấy bậc so với năm trước.”
Mục Hưu Luân khiêm tốn gật đầu.
Nhà họ Mục đúng là kinh doanh khoáng sản. Mấy chục năm trước, quốc gia bắt đầu cho phép các mỏ khai thác khoáng sản, khuyến khích đầu tư tư nhân, cha anh cùng các vị chú bác chính là phất lên từ đó. Mới đầu, đầu tiên là một mỏ quặng sắt, sau đó phát triển tới một vùng mỏ quặng sắt, tiếp theo là cung cấp theo nhu cầu của quốc gia các loại quặng, quặng nhôm, quặng đồng…
Mục Hưu Luân là đứa con nhỏ tuổi nhất thế hệ này của họ, hơn nữa còn là một đứa con nuôi địa vị khó xử. Lúc anh tốt nghiệp, các vị trí quan trọng trong các doanh nghiệp của gia tộc đều bị thân thích chiếm hết, cha chỉ ném cho anh một công ty con quy mô nhỏ kinh doanh không thuận lợi.
Tất cả mọi người đều cho rằng anh đã đi tới đường cùng. Không ngờ anh dựa vào trực giác linh mẫn trên lĩnh vực kinh doanh, cùng với sự chuyện nghiệp
Theo sự khếch đại của việc làm ăn, tên tuổi của Mục Hưu Luân cũng ngày càng thường thấy trên báo chí và các chương trình tin tức.
“Viện trưởng, em lần này trở lại chính là tới thăm mấy thầy, chúng ta không nói tới mấy chuyện công việc nữa.” Mục Hưu Luân chủ động chuyển chủ đề.
Viện trưởng Trương cười, nếp nhăn bên khóe mắt đều hiện ra: “Được, được! Phải rồi, thiết bị thí nghiệm em quyên tặng trước đây đều đã tới, lát nữa đi xem xẹm?”
Mục Hưu Luân đang định gật đầu, đột nhiên đường nhìn bị một đám sinh viên chạy tràn qua thu hút đi mất.
Sinh viên năm đầu mười bảy, mười tám tuổi là có sinh khí nhất, không ngừng lớn tiếng kêu gọi bạn bè xung quanh, đồng thời điên cuồng chạy về một tòa nhà giảng dạy nào đó. Hôm nay là cuối tuần, theo lý mà nói thì không có lớp nào cần học, hơn nữa nhìn biểu cảm của họ cũng không giống như đi lên lớp, ngược lại giống như là… đi xem náo nhiệt gì đó.
Mục Hưu Luân lẩm bẩm: “Bọn họ đây là muốn đi làm gì thế?”
Viện trưởng Trương người già tim chưa già, giống như là lão ngoan đồng nháy nháy mắt nói: “Còn có thể là làm gì được, theo đuổi ngôi sao thôi.”
“Theo đuổi ngôi sao?… Nhưng trong khu trường đại học không có Học viện điện ảnh.” Mục Hưu Luân chau mày.
Viện trường Trương giải thích cho anh: “Hôm qua phòng giáo vụ ra thông báo, có một nữ minh tinh đến đây quay ngoại cảnh. Tên là cái gì…” Ông ngẫm nghĩ cẩn thận, “à phải rồi, tên Tô Cẩn! Ai dà, đứa cháu nhỏ của ta thích cô ấy ghê lắm, còn đòi ta xin cho nó một chữ ký. Quan hệ với đại minh tinh, đâu có dễ thế?”
Mục Hưu Luân: “…”
Anh ho nhẹ một tiếng, nói: “Nếu chỉ là một chữ ký, em có thể nghĩ cách.”
Nhìn trên phân lượng của “kim chủ”, Tô Cẩn hẳn là sẽ không đến mức chút mặt mũi này cũng không cho anh đâu.
Chèn dấu trang
Tác giả có lời muốn nói:
Hahahaha, chương mới lại quá 0 giờ rồi… chẳng qua chương này số từ cũng là đầy đủ đó!!
Ngoài ra, tuyên bố một chuyện!!
Chương sau liền muốn nhập V à!!!!
Nhìn xem chị Tô làm thế nào mang theo cây búa nhỏ của cô ấy xông pha giới giải trí a ~ đây mới là bộ phim đầu tiên của chị, chỉ có thể coi như làm nóng người thôi.
Ngoài ra thân thế của nam chính, cảnh tình cảm của nam nữ chính cũng phải dần dần lên sóng rồi ~
Em gái sau này cũng sẽ có chút đất diễn, nhưng sẽ không giọng khách át giọng chủ.
Tuyến đường chính vẫn là thô bạo sảng khoái giới giải trí!! Thô bạo!!! Sảng khoái!!!
Khi bạn cảm thấy câu chuyện này không đủ thô bạo, hãy đọc tên của nữ chính một chút, có thô hay không! Thô***!
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, 3 chương đầu tiên nhập V đều tặng hồng bao nha!!
~~~0o0~~~
***Kiều mạch: Hạt kiều mạch thuộc nhóm thực phẩm được gọi là giả ngũ cốc. Tức là nhóm thực phẩm này có hình dạng hạt và được sử dụng như các loại hạt ngũ cốc khác nhưng chúng không phải là cây thân cỏ.
Hạt kiều mạch thường có màu nâu, hình tam giác với kích thước không đồng đều. Hạt kiều mạch được sử dụng ở dạng tấm, tức là dạng tách vỏ nhưng chưa được rây. Tấm kiều mạch sử dụng tương tự như gạo và là nguyên liệu để chế biến các món ăn truyền thống của một số nước Châu Á và Châu Âu.
Kiều mạch trở nên phổ biến do có chứa hàm lượng chất khoáng và các chất chống oxy hóa cao, là một loại thực phẩm có ích cho sức khỏe. Hạt kiều mạch có giá trị dinh dưỡng cao, cao hơn rất nhiều lần so với các loại ngũ cốc khác. Kiều mạch không chứa gluten như các loại lúa mạch, thành phần chính của kiều mạch là carbonhydrates nhưng đồng thời chúng cũng chứa protein.
Hạt này được đánh giá là rất tốt, thấy có bài ghi nó chính là hạt tam giác mạch, ta không rõ lắm, nhưng ở Trung Quốc cũng có tam giác mạch à??? Hoi cho dân tình mấy cái hình kiều mạch ta sợt bằng tiếng Trung cho biết.
Ta cũng thêm cái hình kiều mạch tra bằng tiếng Việt để so sánh nè.
Còn món salad Cob, hay là salad gì đó chắc nội dung thì không y sì nhưng hình thức thì nó là món này:
***Gà kho mềm, gà om, nó là món này, ta cũng chả biết tả thế nào nữa, cách làm hơi giống thịt kho nhưng đồ củ quả gia vị thêm vào thì hơi khác, kho cũng không lâu như thịt lợn, ầy, thôi mời xem ảnh.
***Gà xào cay: Món này ta có biết sơ sơ, siêu cay, đậm vị. Đại khái là cho hành tàu, gừng, hồi, quế, ớt khô mấy quả cơ, ớt tươi cũng mấy quả, sa tế hay tương gì đó từ ớt mà ta quên tên rồi vào chảo dầu nóng đảo lên cho dậy mùi, rồi cho gà vào xào, cho thêm xì dầu, rượu điều vị của TQ nêm cho vừa xào chính, rồi thêm ớt chuông vào xào, chín tới đổ ra chén, thường ăn với mì sợi to đùng như hình minh họa. Không biết ta có kể thiếu gia vị gì không, túm lại đại khái là thế.
***Gà kho tàu: Công thức gần giống thịt kho tàu, hình thức cũng tương tự
***Gà ăn mày: Hê, món này trong Hoàn châu cách cách có đấy, là gà bọc đất sét nướng, ta cũng chưa được ăn, chẹp, làm đến đây thèm ghê, ta chia sẻ cho mọi người tý :)))
***Tiểu mê muội: Thực ra ta chưa tìm được từ nào hay hơn, để như này thấy nó đúng bản chất ý, tiểu mê muội là chỉ fan nữ nhỏ tuổi thôi.*
***Thô: ở đây nghĩa là thô bạo, nữ chính họ Tô, đọc nó tương tự nên là tác giả ý nếu truyện không đủ Thô thì gọi thêm họ chị Tô cho nó thô :)))
~~~~~ Hết chương 13 ~~~~~