Tô Trà Trà chột dạ, dù nàng chẳng hiểu tại sao mình lại chột dạ.
Tiêu Viện rũ mắt nhìn nàng, chiếc móc khóa mèo mướp được cậu treo trên cặp cứ đung đa đung đưa trước mắt làm Trà Trà không được co quắp người lại.
Nhưng cậu bạn học này chẳng có vẻ gì mà hoang mang hết, cậu ấy hồn nhiên mà cất lời.
"Thế thì tớ có thể theo đuổi cậu được không?"
Tô Trà Trà sửng sốt, phải mất một lúc sau nàng mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trừ rồi nhẹ giọng cất lời.
"Xin lỗi cậu nhé, giờ mình chỉ muốn tập trung vào học tập, không có thời gian mà để yêu đương nữa."
Nhận được câu trả lời của nàng, cậu ấy trông có vẻ rất tiếc nuối rồi đáp lại.
"Vậy sao, nhưng mà chúng ta có thể làm bạn được không?"
Tô Trà Trà: "..."
Trà Trà miễn cưỡng mỉm cười mà ừm lại một tiếng, hảo cảm đối với bạn học này giảm một phát thành con số 0 luôn.
Dường như chẳng phát hiện ra thái độ không mấy vui vẻ của nàng, cậu ấy vẫn chưa thèm đi, ánh mắt cậu liếc nhìn về phía Tiêu Viện, rồi nhanh chóng rời đi, cậu cất lời hỏi Trà Trà.
"Vậy cậu không tò mò tên của mình sao?"
Trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, Trà Trà mệt mỏi đáp lại.
"Vậy tên của cậu là gì?"
"Tên mình là Dư Thời Sinh."
Vốn đang phiền chán Tô Trà Trà lập tức mở to mắt, ánh mắt quan sát kĩ mà nhìn Thời Sinh, mái tóc đen huyền cùng đôi mắt đỏ này...
Trong lòng nàng loạn thành một đoàn, mẹ kiếp cậu ta chính là em trai của nữ chủ sao!?
Trong truyện cậu ta thuộc tuýp nhân vật đất diễn cũng chỉ là kha khá, với nguyên thân chẳng có giao du gì cả, nhưng nguyên thân lại biết khá rõ hoàn cảnh của cậu ta.
Dư Thời Sinh là cậu ấm của nhà họ Dư, vốn đang yên yên ổn ổn mà sống thì gia đình của cậu lại tìm được người chị gái đã thất lạc hơn mấy chục năm của cậu.
Dư Thời Sinh lại chẳng phải là nhân vật phản diện hay pháo hôi, cậu đối với sự xuất hiện của Dư Thời Mạn là thờ ơ.
Chẳng có thứ gì là tình thân sinh hay bất kì cảm xúc chán ghét nào.
Quan hệ của cậu ta với chị gái thất lạc của mình chẳng sâu đậm chút nào mà ngược lại, quá mỏng manh.
Nếu Thời Mạn bị bắt nạt, cậu ta sẽ đến cứu, bất quá việc đó chẳng phải xuất phát từ tấm lòng, mà đó là việc làm đó chỉ là để giữ lấy bộ mặt của gia tộc mà thôi.
Thời Mạn cũng biết điều đó nên cô ấy cũng chẳng ảo tưởng về thứ tình cảm thân sinh kia, hai người cứ giữ mối quan hệ ngoài mặt thân thiết nhưng bên trong lại chỉ là vì gia tộc kia ấy.
Sau này, Thời Sinh kế thừa gia nghiệp, sự nghiệp phát triển.
Nguyên thân vẫn chưa bao giờ thấy cậu ấy kết giao hay có tai tiếng với bất kì cô gái nào.
Cho đến một ngày, Thời Sinh có một cuộc phỏng vấn, phóng viên đã hỏi cậu ấy rằng.
"Dư tiên sinh ngài thành công như vậy liệu ngài đã từng thích ai chưa?"
Thời Sinh rũ mắt xuống, cậu vuốt ve trong lòng bàn tay mình một chiếc bông tai nhỏ rồi nhàn nhạt cất lời.
"Có, có duy nhất một người, đến tận bây giờ tôi vẫn thích."
"Nhưng mà cô ấy không thích tôi, mà thích một người mà tôi rất không thích."
Nguyên thân từ xa quan sát cậu ấy qua màn hình, rồi chú