Tô Trà Trà vươn vai người dậy, bàn tay nhẹ dụi dụi mắt, cô híp híp mắt bật điện thoại lên mà nhìn giờ hôm nay.
Vẫn còn sớm.
Hôm nay là chủ nhật.
Anh trai không có gọi tới.
Trà Trà gãi gãi đầu, dù hôm nay không bị làm phiền nhưng không hiểu sao cô cảm thấy có chút quái là lạ, quả nhiên là thói quen bị anh ấy làm phiền rồi.
Rồi Trà Trà lại mò đến đầu giường, lấy ra cuốn tiểu thuyết rồi đọc xem xem có cốt truyện của mình hôm nay không.
Hôm nay có cốt truyện của cô, nhưng lại không có sự góp mặt của bất kì nhân vật nào.
Bởi vì đây là nhiệm vụ duy nhất mà nguyên thân không đi tìm ai phiền toái hay bắt nạt.
Mà cô ấy, chỉ cô đơn một mình trong căn phòng nhỏ rách nát của mình, im lặng đón sinh nhật một mình.
Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của nguyên thân.
Nhưng ngày sinh nhật của nguyên thân lại chẳng có gì ngoài một mình cô ấy và một chiếc bánh sinh nhật chỉ nhỏ bằng một cái nắm tay.
Không có bất kì một tin nhắn chúc mừng hay gì cả, Cảnh Trúc cũng chẳng xuất hiện.
Mà chỉ có một mình nguyên thân, ngồi trên bàn, ánh mắt chăm chú mà nhìn vào chiếc bánh sinh nhật của mình, cô ấy rũ mắt xuống, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy gấu váy của mình, hốc mắt đỏ bừng lên, nguyên thân nhẹ giọng mà cất lời.
"Sinh nhật vui vẻ! "
__________________________________
Trở lại với lúc này, Trà Trà có chút im lặng, cô nhẹ rũ mắt xuống, trong lòng đột nhiên có một chỗ trống.
Sinh nhật sao!
Nói mới nhớ, sinh nhật của mình là khi nào nhỉ?
Rồi Trà Trà lại cười mỉa một chút, cô có chút hài hước mà cất lời.
"Bị cha mẹ vứt bỏ từ lúc nhỏ, làm sao mình có thể biết được sinh nhật của mình là khi nào cơ chứ.
"
Trà Trà lại nằm phịch xuống giường, cô nhắm mắt lại rồi khẽ lầm bầm.
"Nhưng so với một người còn chẳng biết sinh nhật của mình là ngày nào như mình.
"
"Một người luôn mong mỏi nhận được sự quan tâm của mọi người như nguyên thân càng đáng thương hơn.
"
Nói rồi giọng Trà Trà càng ngày càng nhỏ dần, cô nhẹ nhàng mà hô hấp, dần dần mà thiếp đi mất.
______________________________
Bị đánh thức bởi một tiếng động kì lạ, Tô Trà Trà nhíu mày rồi chậm rãi mở mắt mình ra.
?
Mẹ kiếp, đây là đâu thế này?
Khung cảnh ngay trước mắt cô ngay bây giờ là một biển hoa cùng bóng bay, trên giường tràn đầy là búp bê cùng gấu bông mềm mại đáng yêu.
Trà Trà kì quái mà bước xuống giường, cô quan sát xung quanh thì thấy một dấu tên đỏ dẫn đến một chiếc tủ quần áo lớn, Trà Trà mở tủ ra, đập ngay vào mắt cô là một bộ váy công chúa màu xanh lam xinh đẹp, trên bộ váy có dán một tờ giấy nhớ nhỏ, Trà Trà lấy nó xuống rồi đọc xem xem nội dung bên trong.
[Em hãy mặc nó vào nhé]
Trà Trà nhíu mày, cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy, rồi nhận ra đây chẳng phải là nét chữ của Cảnh Trúc hay sao!?
Mẹ kiếp, anh ấy đang làm cái gì vậy???
Trà Trà dù có chút vô ngữ nhưng chẳng hiểu sao cô lại làm theo những gì anh ấy ghi, Trà Trà thay đồ, bộ váy công chúa được chuẩn bị kia không biết trùng hợp hay là cố tình lại rất vừa vặn.
Rồi tiếp theo Trà Trà hướng đến phía cửa phòng, nơi đang có một mũi tên đỏ chỉ thẳng ra ngoài, cô vặn nhẹ tay nắm cửa ra, rồi bước ra khỏi phòng.
Trên đường đi, nơi nào nơi nấy đều có hoa và những dải ruy băng xinh đẹp đầy màu sắc bao phủ.
Rồi cuối cùng, Trà Trà đi đến nơi có một cánh cửa rất lớn.
Trà Trà đẩy nhẹ cửa ra, ngay lập tức vang lên là một loạt tiếng pháo chúc mừng, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng mà vang lên, đầy màu sắc sặc sỡ, khung cảnh tráng lệ và xinh đẹp biết bao.
Rồi một người đi đến bên cô, nhẹ nhàng mà nắm lấy tay Trà Trà, anh cất lời.
"Chúc mừng sinh nhật em, Trà Trà.
"
Trà Trà ngẩn người, cô nhẹ mấp máy môi, việc này xảy ra cô vốn là phải vui mừng lắm chứ, nhưng mà chẳng biết tại sao, trong lòng cô lại khó chịu đến lạ.
Nhưng ngay lập tức Trà Trà nhận ra, đây là cảm xúc của nguyên thân chẳng phải là của chính cô, nhưng mà tại sao, cô ấy lại không vui chứ?
Rõ ràng, nguyên thân rất mong mỏi nhận được tình cảm từ anh ấy mà.
Trà Trà ngẩng đầu lên, cô đối diện với đôi mắt ôn nhu như nước kia ấy của Cảnh Trúc, chẳng biết tại sao, Trà Trà lại không khống chế mà bật thốt lên.
"Trước kia anh chưa từng nói chúc mừng sinh nhật em bao giờ mà.
"
"Vậy tại sao bây giờ lại nói?"
"Tại sao vậy anh Cảnh Trúc?"
Ánh mắt Trà Trà chẳng có chút nào tiêu cự, thần sắc lạnh nhạt thờ ơ.
Hô hấp Cảnh Trúc đột nhiên rối loạn đi, anh vội vàng ôm chặt lấy