Chớp mắt Tô Trà Trà đã đến thế giới gần hơn 1 tháng rồi, hằng ngày việc của nàng chính là cho Tiểu Giang ăn rồi chính mình đi ăn ké ở chỗ Tống Uy Đình, được Uy Đình chở đến trường rồi đến trường lại bị Tiêu Viện trêu chọc vài phát.
Bây giờ Tô Trà Trà cũng hiểu đại khái mối quan hệ của nguyên thân với Uy Đình, nguyên thân cảm thấy Uy Đình ghét mình nên nàng cũng phải thể hiện ra mình ghét cậu ta lại nhưng thật ra thì khi Uy Đình thể hiện ra không ghét nguyên chủ, nàng sẽ im lặng ỉ lại cậu ta rất nhiều.
Hai người không phải mỗi lần gặp nhau là sẽ cắn nhau như chó với mèo mà đa số Uy Đình sẽ giả vờ hung dữ rồi chăm sóc nguyên thân đủ điều.
Mà chẳng biết tại sao khi nguyên thân nói rằng nàng thích Tiêu Giang, rồi bảo cậu ta đừng làm phiền nàng nữa sau, Uy Đình bắt đầu luôn cố ý mà tránh mặt nàng, dù hắn biết rõ rằng, nguyên thân chỉ đang giận dỗi mà thôi.
Nhưng mà vô hình chung, bọn họ cũng chẳng còn gì để nói, để gặp lại.
Có duy nhất một lần họ gặp lại sau sự kiện đó là vào một buổi họp lớp.
Lúc ấy Tống Uy Đình đã trưởng thành, trở nên thành công, còn nguyên thân, nàng vẫn tứ cố vô thân như cũ, thậm chí so với trước kia còn tệ hơn.
Nàng trong buổi tiệc nhìn thấy cậu, môi ngập ngừng như muốn bắt chuyện, nhưng cuối cùng nàng cũng chả nói gì.
Bởi vì nàng thấy được sự khác biệt của mình với cậu, một người thành công như cậu sẽ vẫn muốn nhận một kẻ như nàng làm bạn chứ.
Chắc là không đâu nhỉ.
Chắc là không đâu.
Nàng tự nhủ với mình như vậy, bỏ qua một chút chờ mong trong lòng.
Vào lúc buổi tiệc kết thúc, khi trở về, nàng thấy cậu ấy đang nói chuyện với cô gái thật xinh đẹp, tư thế hai người thân mật, quả thật là trai tài gái sắc.
Lần đầu tiên nàng thấy Uy Đình mỉm cười tự nhiên đến vậy.
Cổ họng nàng khô khốc, hốc mắt đỏ bừng lên, lòng không hiểu tại sao lại đau đến vậy.
Nàng lang thang trên đường rồi lang thang đến một khu vui chơi công cộng cho trẻ em, những ký ức về lần gặp đầu tiên của nàng và Uy Đình bỗng nhiên hiện lên.
Lúc đấy cậu vẫn là một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch, luôn luôn kiêu ngạo, không ai thèm làm bạn với cậu ta cả nhưng không biết tại sao Trà Trà bé nhỏ lại luôn chú ý tới cậu ấy.
Vào một ngày ở khu chơi như cũ, nàng lại chờ bố mẹ đến đón, nhưng hôm nay họ dường như quên mất, không ai đến đón nàng cả.
Trà Trà bé nhỏ đang ngồi trên xích đu thì lại nghe thấy một tiếng khóc nhỏ vụn nghẹn ngào hình như là phát ra từ trong ống cầu trượt, Trà Trà tò mò, nàng bước xuống xích đu rồi chui vào trong cầu trượt để tìm thấy chủ nhân của tiếng khóc đấy, thì thấy được Uy Đình, hóa ra chủ nhân của tiếng khóc kia chính là của cậu ấy.
Cậu chàng đang ngồi trong đấy khóc, lúc thấy được nàng, cậu chàng vốn định mạnh miệng đuổi người ta đi nhưng miệng lại đánh một cái nấc, khuôn mặt của Uy Đình bừng một cái đỏ lên tựa như quả cà chua.
Trà Trà bé nhỏ nào có chú ý, nàng chỉ thấy kì quái một cái rồi ngồi đến bên cạnh cậu chàng.
tay móc ra từ túi áo một chiếc kẹo sữa rồi cất lời.
"Cho cậu."
Uy Đình bé nhỏ mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói ừ một tiếng, nhận